Chương 11
Sau khi thu nhận ta, việc đầu tiên Tiêu Trường Hành làm chính là, công khai đưa ta về phủ Thượng thư.
Trước tiên, ta đem những việc Tiêu Trường Minh đã làm kể lại cho người cha cặn bã và mẹ ta nghe, rồi quay qua nhìn Tiêu Trường Hành với ánh mắt trìu mến đầy tình cảm.
“Tấn vương điện hạ là tên mất trí, là hạng người mặt người dạ thú, may mà có Thái tử điện hạ c/ứu, nên nữ nhi mới thoát khỏi khổ ải.”
“Đại ân đại đức của Thái tử điện hạ, nữ nhi không tài nào báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp, mong phụ thân và mẫu thân thành toàn.”
Tiêu Trường Hành ở bên cũng nói: “Giang thượng thư, Cô muốn nạp Giang tiểu thư làm trắc phi, đây là sính lễ.”
Nghe vậy, trong lòng ta vui mừng khôn xiết, nắm lấy tay áo Tiêu Trường Hành, nói nhỏ: “Không phải thông phòng sao?”
Tiêu Trường Hành thì thầm bên tai ta bằng giọng nói trầm ấm đầy mê hoặc, “Không muốn à? Cô có thể thu hồi lại!”
Ta vội vã nắm lấy tay hắn ta, “Muốn muốn, cảm ơn phu quân, chồng đáng yêu, người yêu dấu, chàng là số 1…”
Người cha cặn bã và mẹ ta: “...”
Việc ta được Tiêu Trường Hành thu nạp làm trắc phi, cha mẹ ta không mấy do dự mà đồng ý.
Dù sao, cái danh nữ nhi phong trần đã được gán cho ta.
Dưới suy nghĩ của bọn họ, ta đã lưu lạc chốn thanh lâu, Thái tử vẫn còn yêu thích ta, thì đã là phước đức tổ tiên để lại, còn gì mà kén cá chọn canh?
Chẳng qua là người cha bạc nhược của ta vẫn còn chút lấn cấn:
“Nhưng, còn Tấn vương điện hạ…”
Tiêu Trường Hành lạnh lùng hừ một tiếng, “Có Cô làm con rể, Giang thượng thư còn thấy chưa đủ hay sao? Lẽ nào muốn lấy lòng cả hai bên sao?”
Ta vội van nài người cha bạc nhược: “Cha mau đồng ý đi! Thái tử điện hạ dù sao cũng là trữ quân tương lai, Tấn vương dù được sủng ái cũng chỉ là con thứ, với cũng đi lại khó khăn….Cha à, đừng phạm sai lầm!”
Theo nguyên tác, Tiêu Trường Minh đã lật đổ Thái tử, và giành được ngai vàng, người cha Binh bộ thượng thư vô dụng của ta cùng bè phái của ông ấy cũng bỏ ra không ít công sức.
Ta gả cho Tiêu Trường Hành, cũng xem là đã ch/ặt đi bớt một cánh tay của hắn ta.
Suy cho cùng, cha vợ thì nên giúp con rể không phải sao?
Lời nói thẳng thừng của ta, dọa người cha bạc nhược của ta sợ đến xanh mặt.
Ông ấy nơm nớp sợ hãi nhìn Tiêu Trường Hành, “Thái tử điện hạ, tiểu nữ tâm tư đơn thuần, nói năng không biết chừng mực…”
Tiêu Trường Hành lại nói: “Cô cảm thấy, Liên nhi nói rất đúng!”
Người cha bạc nhược: “...”
...
Sở dĩ trước đây, người cha bạc nhược bắt ép ta gả thay, bởi vì ông ta e sợ thế lực của Tiêu Trường Minh.
Hiện tại, Tiêu Trường Hành có quyền thế cao hơn, hiển nhiên ông ta dám đối đầu với Tiêu Trường Minh.
Ông ta lập tức đồng ý mối hôn sự này của ta, tiện thể, ông ta đã dâng một tấu chương, vạch tội Tiêu Trường Minh.
Đường đường là đích nữ của phủ Thượng thư mà bị hắn ta đem b/án vào thanh lâu, quả là tội á/c tày trời, hành vi coi thường vương pháp.
Cho dù hắn ta là do bạch nguyệt quang của hoàng đế sinh, là đứa con mà hoàng đế thương yêu nhất, thì hoàng đế cũng không thể ngó lơ coi như không có gì được.
“Lão lục! Con thật sự khiến trẫm thất vọng vô cùng!”
“Ph/ạt con cấm túc nửa năm, ở trong phủ từ từ mà suy ngẫm lại lỗi lầm!”
Rồi ban thưởng vô cùng hậu hĩnh cho Giang gia, tổ chức cho ta và Tiêu Trường Hành một đám cưới vô cùng hoành tráng.
Thái tử lấy trắc phi, tuy là không là long trọng như lấy chính phi, nhưng quan viên đến uống rư/ợu hỷ không ít.
Tiêu Trường Hành không có nữ nhân khác, đám hạ nhân trong phủ Thái tử lại càng kính trọng ta hơn.
Ta ngồi trong phòng tân hôn, đầu đội khăn cô dâu, trong lòng vô cùng bối rối.
“Đợi đến lúc động phòng, bọn ta sẽ thế này, hay là thế kia?”
“Á, hay là cả hai cái đó luôn!”
“Bọn ta nên sinh con trai? Hay là sinh con gái?”
“Hay là cả hai luôn đi!”
Bởi vì Lan Hương không đáng tin lắm, cho nên lần này ta đổi nha hoàn hồi môn.
Hồng Đậu nghe thấy những lời của ta, chịu không được mà nhắc nhở ta:
“Tiểu thư, người có thể thận trọng một chút không?”
“Thái tử điện hạ tính tình lạnh lùng, nếu người quá chủ động, có thể khiến ngài ấy không vui không?”
Ta cười nhếch, đầy vẻ gian manh.
“Nam nhân không thích nữ nhân quá chủ động, nhưng lại rất thích nữ nhân chủ động với một mình hắn.”
“Chủ động một chút, mới có cơ hội.”
“Còn có thể có con!”
Ta đang giảng giải những lý lẽ tà môn không đứng đắn cho Hồng Đậu, bỗng xung quanh yên tĩnh lạ thường.
“Sao thế? Sao không nói gì nữa?”
Ta nhíu mày, giở khăn đội đầu lên, thì thấy 10 tên mặc đồ đen đeo bịt mặt đứng đầy trong phòng tân hôn.
“Á… Các ngươi là ai?”
Ta vừa dứt lời, 10 tên áo đen đã bắt lấy nha hoàn và nhũ mẫu của ta.
Kề d/ao lên cổ và dữ dằn u/y hi*p: “Muốn sống thì đừng lên tiếng.”
Ta: “Hở?”
Đây không lẽ là, đãi ngộ của nữ chính truyện ngược?