Chương 5

Cuộc sống xuyên không mà không thể hiện được tài năng quả là vô cùng thiếu sót. Ta giả vờ e ngại, mắt đẫm lệ, vờ bị đẩy lên sân khấu. Tiêu Trường Minh ngồi ở hàng ghế đầu trên cùng, nhìn ta với ánh mắt trịch thượng. Ta ngượng ngùng che ng/ực, nhìn hắn ta với vẻ đầy tủi nh/ục. Dường như sâu trong đáy mắt hắn ta đang đấu tranh cảm xúc. Giây tiếp theo, ta búng tay một cái, “Tấu nhạc!” Rồi ngay sau đó, ta biểu diễn một đoạn Hồ Huyền Vũ vô cùng tuyệt vời, gảy lên một khúc nhạc đàn tì bà. Trong phút chốc cả hội trường đều kinh ngạc trước kỹ năng tuyệt đỉnh của ta, cả đại sảnh đều vang lên tiếng reo hò. Những gã đàn ông có mặt, đều chen lấn tranh nhau quăng lên nào là ngân lượng, nguyên bảo, ngọc bội, hoa tươi, cái gì miễn là có giá trị đều được quăng lên. Bà chủ thanh lâu cười toe toét tới mang tai, vừa nhặt tiền vừa cười. “Ôi trời, nhiều tiền quá à!” Bà ta không biết ta là ai, cũng không biết Tiêu Trường Minh là Vương gia, kích động nắm ch/ặt lấy tay ta, chỉ tiếc là gặp ta quá muộn. “Cô nương, cô đúng là trời sinh ra để múa điệu múa này!” “Lầu Thiên Hương của ta cần người có tài như cô!” Tiếp đó bà ta nhìn Tiêu Trường Minh nói: “Vị đại gia này, ngài có muốn b/án vị cô nương này không? Ngài cứ việc ra giá, bao nhiêu nô gia cũng cũng m/ua!” Tiêu Trường Minh tức đến muốn m/ắng người, Lan Hương khóc lóc quỳ rạp bên chân Tiêu Trường Minh. “Chủ tử, c/ầu x/in ngài đừng b/án tiểu thư nhà tôi!” “Tiểu thư nhà chúng tôi từ nhỏ đã ốm đ/au nhiều bệ/nh, nếu ở chỗ này sẽ không chịu nổi.” Tiêu Trường Minh vừa tức thì muốn từ chối, liền cười mỉa, trên mặt hắn ta lóe lên một ý tưởng. “Lý mama khách khí rồi, chẳng qua chỉ là nha hoàn thông phòng mà thôi, Lý mama thích thì ta tặng cho bà.” Sau đó hung dữ nhìn ta nói: “Nếu múa hay như thế, thì cứ ở lại lầu Thiên Hương múa cho thỏa đi!” Ta nhìn Lan Hương đang nằm rạp bên chân Tiêu Trường Minh khóc lóc van xin, cố gượng cười. “Ừm… Sao ngươi không nghĩ ta đã làm rất tốt?” ... Phải nói là, Lý mama có mắt nhìn người. Sau khi bà ta có được ta từ tay Tiêu Trường Minh, liền đầu tư cho ta trở thành hoa khôi. Ta nói: “Ta b/án nghệ không b/án thân, nếu không ta sẽ không múa.” Lý mama cười rồi vỗ vỗ vai ta, “Được! Mama ta hiểu mà!” “Vị đại gia kia lúc bỏ đi, có đưa cho ta mười ngàn lượng, để ta chăm sóc cho cô thật tốt.” “Cô đó, cứ an tâm mà ở đây múa cho ta, mama ta phát tài rồi, tuyệt đối không để cho cô chịu thiệt…” Ây dô, ta thích bà mama này. Ta nắm ngược lại tay bà ta, “Òm, mười ngàn lượng đó, có thể chia cho ta một ít không?” Lý mama liếc nhìn ta, đột nhiên vò vò khăn tay, xoay xoay chỗ thái dương, mắt cứ láo liên nhìn ta. “Sao? Cô muốn ăn bánh ngọt sao?” “Được rồi, con gái ngoan, mama ta sẽ lấy cho cô.” Ùm, cũng có chút mẫu tử tình thâm, nhưng không đáng kể.