Chương 6

Thế là, ta trở thành kỹ nữ chính ở thanh lâu. Ban đầu, Lý mama muốn ta ngày nào cũng phải biểu diễn. Ta nói: “Như thế thì sẽ không hấp dẫn, mỗi tháng biểu diễn một lần mới tạo được cảm giác trông đợi.” “Bà có hiểu Hunger Marketing là gì không?”(“Nhử” người tiêu dùng: là một chiến thuật trong ngành Marketing). Lý mama nói: “Biết, ta tốn bao nhiêu tiền của đầu tư cho cô trở thành hoa khôi, thế mà một tháng cô biểu diễn một lần, cô muốn lầu Thiên Hương này ch*t đói hết à!” Sau một hồi cò kè thương lượng, công việc của ta được điều chỉnh thành diễn 5 ngày nghỉ 1 ngày. Ta ch/ửi mát. “Hoa khôi nào lại ngày ngày đưa mặt ra diễn chứ?” “Diễn 5 ngày nghỉ 1 ngày, trâu bò nó cũng không cày nhiều đến vậy!” Lý mama khóc như mưa, như bị ai chèn ép. “Con gái à, vì để giúp cô phô trương thanh thế, đ/á/nh bại hoa khôi của những thanh lâu khác, ta đã tiêu quá nhiều ngân lượng.” “Nào là họa sư họa chân dung, nào là thư sinh làm thơ, nào là y phục, trang sức, có cái nào không phải dùng vàng trắng, bạc thật để trả chứ?” “Cô cứ chịu khó vất vả một thời gian, khi thu hồi đủ vốn, mama ta sẽ để cô được làm 1 ngày nghỉ 5 ngày!” Ta nhìn bà ta, bà ta mím ch/ặt môi, không nói gì. Chuyện gì thế này, sao tim lại đ/ập nhanh khó hiểu? ... Thật ra thì không phải là ta chưa từng nghĩ đến việc bỏ trốn. Nhưng cái tên nam chính của tiểu thuyết ngược Tiêu Trường Minh này, sẽ thực hiện từ “Chó” đến cùng. Hắn ta không những đưa tiền cho Lý mama để bà ta “chăm sóc” ta cho thật tốt, mà còn phái người trông chừng ta. Thị vệ thân cận Hàn Tiêu của hắn ta, cùng vài tên thuộc hạ, ngày ngày ở dưới lầu Thiên Hương canh chừng ta. Mỗi lần ta muốn bỏ trốn, chưa kịp bước thì đã bị tóm trở lại. “Liên di nương, Vương gia có lệnh, cô không được bước ra khỏi lầu Thiên Hương dù chỉ nửa bước!” Ta “Hừ” một tiếng, rồi đưa tay chỉ vào ng/ực Hàn Tiêu. “Nghe đi, nghe đi, đây có phải lời mà con người nên nói không?” “Lúc ở vương phủ thì gọi người ta là Vương phi, giờ thì gọi là Liên di nương.” “Các ngươi vô lễ thế?” “Ta nói nói cho các ngươi biết, hành vi này gọi là cưỡng ép dân nữ làm kỹ nữ…” Xem ra cái tên Hàn Tiêu này thuộc thể loại “trực nam” thật thà nhút nhát, ta cứ được đà lấn tới, hắn ta cứ thụt lùi, bị dồn vào chân tường. Lưng đ/ập vào tường “rầm” một cái. “Vương phi…” Hắn ta vừa mở miệng, thì phía sau lưng truyền đến một giọng gầm thét tức gi/ận. “Các ngươi đang làm gì đó?” Ta liền liếc nhìn, thì ra là Tiêu Trường Minh, đã nửa tháng không gặp. Ta thấy, lúc này nhượng bộ hắn ta, ôm lấy vạt áo hắn ta, khóc lóc nỉ non, khiến hắn đ/au lòng, mềm lòng, rồi thả ta đi. Cho dù đãi ngộ ở Thiên Hương lâu rất tốt, nhưng dù sao đây cũng không phải nơi đàng hoàng đứng đắn. Thế mà khi mở miệng, lại không nhịn được nói…. “Ây dô! Vương gia, ngài đến tìm vị cô nương nào sao?” Hàn Tiêu: “...” Ta: “...” Ta lại không cẩn thận mà vạ miệng gì nữa thế?