Chương 8

Người xưa có nói, nam chính bá đạo, hẳn sẽ có khí chất riêng. Tiêu Trường Minh là con trai út của đương kim hoàng đế, Tiêu Trường Hành lại là đương kim Thái tử. Mẫu thân của Tiêu Trường Hành là chính cung hoàng hậu, đang khỏe mạnh tại vị, nhưng mẫu thân của Tiêu Trường Minh là Tuyên quý phi, đã mất sớm. Tiêu Trường Hành thân thể lành lặn khỏe mạnh, có tài thao lược. Tiêu Trường Minh ngồi xe lăn, suốt ngày bệ/nh tật. Thế nhưng Tiêu Trường Minh lại là nam chính, còn Tiêu Trường Hành chỉ là nam phụ. Cũng bởi vì mẹ của Tiêu Trường Minh là bạch nguyệt quang của hoàng đế. Vả lại, hoàng đế cho rằng chính hoàng hậu đã hại ch*t bạch nguyệt quang của ông ta. Cho nên ông ta luôn lạnh nhạt và kiêng dè, áp chế thái tử và hoàng hậu, còn lén lút ủng hộ nâng đỡ nam chính. Thái tử nhận ra, cho dù bản thân có cố gắng thế nào thì phụ hoàng cũng không công nhận mình, mỗi lần vào cung cũng đều thấy cảnh mẫu hậu lấy nước mắt rửa mặt, thế là hắn ta hắc hóa, luôn làm những chuyện chống lại nam chính. Cụ thể là làm khó nam chính, gài bẫy, h/ãm h/ại, ám sát… b/ắt c/óc vợ nam chính. À đúng rồi, chính là ta. Giờ lại nói với ta, theo cái nguyên tác gốc, người b/ắt c/óc ta và Giang Vận Tiên, rồi hỏi Tiêu Trường Minh “C/ứu ai trước”, lại chính là Thái tử Tiêu Trường Hành, còn là ông chủ của ta sao? “Hụ hụ hụ.” Ta khóc, lần này là thật. Tiêu Trường Minh vừa nghe Thiên Hương lâu là của Thái tử, hắn ta nổi đi/ên lên. “Nơi này của Thái tử điện hạ thì làm sao chứ?” “Nữ nhân này là người của ta!” Lý mama phẩy phẩy cái quạt nhỏ. “Là người của ngài, nhưng chính ngài giao cho nô gia mà!” “Ngài quên rồi sao, ngài còn đưa ta nghìn ngân lượng để ta “chăm sóc” cho cô ấy thật tốt mà." Mặt Tiêu Trường Minh đen hơn đáy nồi, hắn nắm ch/ặt nắm đ/ấm, nhìn Lý mama trừng trừng. “Cô ta… Là Vương phi của bổn vương!” “Hôm nay bà phải giao người, không muốn cũng phải giao!” Lý mama sửng sốt, “Vương phi? Thế mà sao ta nghe nói Vương phi của Vương gia, là thứ nữ của Binh bộ thị lang Giang đại nhân, tên là Giang Vận Tiên?” Ta mặt đầy nước mắt, đi/ên cuồ/ng lắc đầu. “Ta không phải là Giang Vận Tiên, ta là Giang Ấu Liên.” “Cũng không phải là vương phi của hắn ta.” Ta là thông phòng thôi mà, haha! Ta quyết định rồi, ta phải kiên quyết, kiên quyết vạch rõ giới hạn với hắn ta. Ta không muốn bị b/ắt c/óc, bị hạ đ/ộc, rồi bị trói chung với trà xanh Giang Vận Tiên, để cho Tiêu Trường Minh chọn c/ứu ai. Ai thích làm nữ chính trong tiểu thuyết ngược thì làm đi! ... Tiêu Trường Minh và ta không hề có chút tình cảm nào với nhau, thậm chí một chút m/ập mờ cũng không có. Nhưng vì ta cứ tranh cãi với hắn ta không kiêng dè, nên mới thu hút sự chú ý của hắn ta. Hắn nhìn ta chằm chằm, “Ngươi là nữ nhân của bổn vương, ta nhất định sẽ mang ngươi đi!” Ta nhịn không được mà m/ắng hắn ta: “Rõ ràng chính ngài đem ta đến đây, đúng chứ?”Tiêu Trường Minh quát lên: “Cũng không quan trọng!” Rồi ra lệnh: “Cư/ớp người!” Tiếp đó, thị vệ phía sau hắn ta xông lên. Lý mama đứng yên nhìn sao? Bà ta ra hiệu cho hộ vệ. Hai bên bắt đầu đ/á/nh nhau. Hàn Tiêu quan sát tình hình, muốn nhân lúc hỗn lo/ạn bắt ta. May mắn thay, ta nhanh trí, chạy ra ngoài trước một bước. Bọn họ bắt đầu đ/á/nh nhau, ta thừa dịp lén bỏ trốn, thì có gì đâu quá đáng chứ? Nhưng ta bị giam cầm ở Thiên Hương lâu suốt nửa tháng, phạm vi hoạt động chỉ giới hạn ở phòng ta và gian nhà chính, nên không biết Thiên Hương lâu rộng thế này, không cẩn thận nên đã chạy nhầm hướng. Cửa chính không chạy, ta lại nhầm hướng hậu viện mà chạy, xông vào một gian biệt uyển. Vừa xông vào, thì thấy một màn sương mờ mờ ảo ảo, hóa ra là bóng lưng của một nam nhân đang tắm. Mái tóc đen mượt tựa như thác nước, đôi mắt đang nhắm tận hưởng thư giãn. Ta vì chạy quá nhanh, nhất thời không dừng lại kịp, lao người vào trong hồ nước, đ/ập trúng vào lưng hắn ta, tiếp xúc thân mật với lưng hắn ta, mặt ta trượt trên lưng hắn ta. Mũi ta phút chốc đ/au nhức, hai hàng m/áu mũi theo sóng mũi chảy xuống chóp mũi. Ta mơ hồ nhìn lưng hắn ta, nhanh chóng đưa ra lời bình phẩm, “Vai rộng, eo nhỏ, cơ bắp săn chắc, thân hình hình tam giác ngược cân đối, ực ực…” Rồi ta trượt xuống nước, uống 2 ngụm nước tắm rõ nhiều. Ngay khi ta nghĩ, ta sẽ là nữ chính đầu tiên của truyện ngược văn, ch*t vì đ/ập vào lưng của một người nào đó, thì một cánh tay khỏe khoắn mạnh mẽ, lôi ta lên khỏi mặt nước, giây tiếp theo, ánh mắt ta chạm phải ánh mắt lạnh lùng tĩnh lặng như mặt nước. “Ngươi là ai?” Đó là cặp mắt trong trẻo, đường nét khuôn mặt vô cùng sắc sảo, tựa như điêu khắc, mày ki/ếm mắt sao, tóc đen môi đỏ. Nếu như nói, Tiêu Trường Minh vì có hào quang nhân vật chính, miễn cưỡng xem như có nét quyến rũ tà mị, nhưng nam nhân trước mắt lại đơn thuần hai chữ mỹ nam. Mỹ nam mỹ nam mỹ nam! Ta từ trước đến giờ chưa thấy ai đẹp trai thế này. Đẹp đến mức ta nhìn ngây người, nước miếng bất giác không tự chủ mà chảy ra từ khóe miệng. Mẹ ơi, ta trúng tiếng sét ái tình rồi! Tên nam nhân đó nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của ta, nhíu mày, liếc lên liếc xuống nhìn y phục của ta. “Ngươi là cô nương trong thanh lâu này sao?” Ta vội chùi nước miếng. “Đúng vậy, đúng vậy, ta là hoa khôi, huynh cũng là người của nơi này à?” “Huynh đừng hiểu lầm, chỉ là ta thấy huynh rất đẹp, chứ không phải có ý muốn ăn huynh…” Lời của ta, khiến cho ánh mắt của người đàn ông đẹp trai lạnh lùng đó như bật cười. Hắn ta cúi xuống nhìn ta. “Cô nhìn thích ngươi rồi?” (Cô: cách tự xưng của thái tử) Cô? Cô gì?