Chương 9
Ta nhìn say đắm anh chàng đẹp trai trước mắt, đột nhiên phát hiện cặp lông mày của hắn ta có nét giống với Tiêu Trường Minh.
Lẽ nào, người này chính là nam phụ phản diện Tiêu Trường Hành?
Suy nghĩ này mới lướt qua trong đầu, thì Tiêu Trường Minh cùng thị vệ của hắn xông vào.
Lý mama ở bên ngoài cực lực ngăn cản.
“Tấn vương điện hạ, ngài không thể vào!”
Cánh cửa bị đẩy ra, thị vệ trong viện bị ngã xuống đất.
Xe lăn của Tiêu Trường Minh tiến vào, thấy tình cảnh của ta và Tiêu Trường Hành lúc này, sắc mặt hắn ta tối sầm lại .
“Các ngươi đang làm gì đó?”
Lý mama vội vã h/oảng s/ợ chạy tới, “Thái tử điện hạ, Tấn vương điện cứ nhất định xông vào, nô gia ngăn không được…”
Nhìn thấy ta thế mà lại đang dựa vào người Tiêu Trường Hành, mặt bà ta trắng bệch vì sợ.
“Liên nhi, cô…”
Thấy nhiều người xông đến, ta sợ mà ôm lấy cổ Tiêu Trường Hành.
“Ta…”
Thấy hành động của ta, Tiêu Trường Minh tức gi/ận đến đỏ mắt, nghiến răng nghiến lợi hét tên ta.
“GIANG ẤU LIÊN!”
Ta nước mắt tràn mi, thân thể yêu kiều, mềm nhũn, không thể tự mình đứng, tựa vào ng/ực Tiêu Trường Hành.
“Vương gia, ngài nghe ta giải thích, ta thật sự không có thấy sắc mà nảy sinh ý x/ấu với Thái tử điện hạ”
Thế rồi, ta thừa dịp, nhanh chóng sờ ng/ực Tiêu Trường Hành hai lần, khiến cơ bắp Tiêu Trường Hành có chút căng thẳng.
Á á á, thì ra không chỉ miệng ta có suy nghĩ riêng, giờ đến tay ta cũng có suy nghĩ của riêng nó.
Tiêu Trường Minh tức gi/ận đến nỗi xém chút có thể nhảy khỏi xe lăn.
Tiêu Trường Hành so ra điềm đạm hơn Tiêu Trường Minh rất nhiều, hắn ta nắm bờ vai của ta, ngăn không cho ta trượt xuống nước.
Hắn ta liếc nhìn ta, rồi hướng về phía Tiêu Trường Minh nói : “Ngươi với Lục đệ ta có qu/an h/ệ gì?”
A, ch*t rồi, cái tính cách nham điểm đ/ộc á/c.
Ta: “Ta với hắn ta không có qu/an h/ệ gì!”
“Nếu Thái tử điện hạ không chê, thì chúng ta ngược lại có chút liên quan!”
Lần này Tiêu Trường Minh thật sự tức gi/ận, đứng dậy khỏi xe lăn.
“Giang Ấu Liên, cô là Vương phi của ta, lại dám sau lưng ta tư thông với Thái tử điện hạ!”
...
Tư thông?
Lời nhục mạ này nghe chói tai quá rồi.
Bất luận thế nào ta cũng phải đáp trả lại.
“Gì mà Vương phi? Ta bất quá chỉ là em vợ của ngài thôi!”
“Ta thừa nhận là mình thay tỷ tỷ gả cho ngài, nhưng ngài cũng không đồng ý đúng chứ?”
“Ngài cũng trừng ph/ạt ta làm thông phòng, rồi vứt ta vào thanh lâu, còn dây dưa không rõ để làm gì?”
Rồi ta ôm ch/ặt lấy Tiêu Trường Hành, “Không phải là, ngài không muốn thấy ta và Thái tử bên nhau chứ?”
Ta thừa nhận, ta đang lợi dụng người khác, nhưng mục đích chính là ta muốn vạch rõ ranh giới với Tiêu Trường Minh.
Dù sao ta và hắn ta cũng không có chút tình cảm gì.
Rồi không bao lâu nữa, Giang Vận Tiên sẽ quay về, đến lúc đó lại dùng tuyệt kỹ trà xanh h/ãm h/ại ta.
Ta mệt rồi, không muốn chơi cùng tỷ ấy.
Sau khi nghe lời ta nói, Tiêu Trường Hành nắm ch/ặt lấy vai ta, khiến cho hai người bọn ta nhìn thân mật hơn.
“Lục đệ, đệ cũng nghe thấy rồi đó.”
“Vị cô nương này nói rồi, đệ và cô ta không có qu/an h/ệ gì, nàng ta muốn ở bên cạnh ta.”
Tiêu Trường Minh trợn mắt, trong mắt có sự tủi nh/ục, có sự đ/au đớn, lại có phần thẹn quá hóa gi/ận.
“Các người! Các người!”
“Bổn vương sẽ ghi nhớ mối nhục hôm nay, rồi có ngày ta sẽ trả lại gấp bội.”
Ta sụt sịt mũi, lại bày ra dáng vẻ đầy yếu đuối:
“Tiểu Lục, ngài đang nói ng/u ngốc gì vậy? Một vương gia lại nói muốn b/áo th/ù đương kim Thái tử điện hạ, n/ão ngài có vấn đề à!”
“Thái tử điện hạ, hắn có lòng bất trung, mau bắt hắn lại!”
Ta, nữ chính truyện ngược, lại đi con đường nữ phụ á/c đ/ộc, để nam chính không còn đường lui!
Ng/ực Tiêu Trường Hành hơi rung lên, ta khó hiểu ngửa đầu nhìn hắn ta, thấy khóe miệng hắn như nhếch lên, dường như hắn ta đang cười nhếch môi.
Ta: “Thái tử điện hạ, ngài đang nhịn cười à?”
Mặt Tiêu Trường Hành nghiêm lại, hắn ta ho khan một tiếng.
“Người đâu, lôi Tấn vương ra ngoài!”
Tiêu Trường Hành vừa dứt lời, một đống ám vệ mặc đồ đen từ xà nhà nhảy xuống.
Thuần thục ném đám người trong phòng ra ngoài hết.
Ta trợn tròn mắt nhìn trần nhà, vô cùng kinh ngạc.
“Gian phòng nhỏ thế, mà lại ẩn náu nhiều ám vệ đến thế sao?”
“Thái tử điện hạ thích người khác ngắm mình tắm à?”
Tiêu Trường Hành: “C/âm miệng!”
Ta: “Hờ hờ hờ…”