Chương 9
"Xem ra lần này không dạy dỗ em đàng hoàng thì em vẫn muốn ương bướng cãi ngang tôi đúng không"
"Ý chú là gì…."
Hắn nắm chặt tay Quế Anh kéo ra khỏi phòng, cái nắm tay chặt đến nỗi cổ tay cô đỏ ứng. Từng bước đi mạnh mẽ dứt khoát như muốn lôi thân thể cô gái yếu ớt phải đuổi kịp theo từng gót chân
"Buông ra, chú làm gì vậy. Chú mau buông con ra…. Hic đau quá, đau quá"
Hàm Dực coi cô như bao cát cứ thế ném thẳng lên xe, bản thân ngồi vào trong chắn ngang người Quế Anh, tài xế biết điều liền lái xe đi ngay
"Chú làm cái gì vậy. Con vẫn còn đang trong tiết học cơ mà, chú…. Chú làm cái gì vậy chứ, mau thả con xuống, thả con xuống"
"Câm miệng"
Hắn gắt lên áp sát cô vào thành xe "Em không muốn lại gần, tôi càng ép em phải gần tôi. Lưu Quế Anh hãy nhớ cho kĩ giây phút tôi cứu em khỏi vũng bùn nhơ nhớp hạ đẳng đó thì em, cho dù chết vẫn chỉ có thể là người của Hàm Dực"
Vừa dứt lời đôi môi mỏng của hắn liền áp sát lấy môi cô mà cắn mút. Nụ hôn cuồng bạo đay nghiến như trút hết những bực tức và phẫn nộ lên người Quế Anh. Đầu lưỡi hắn như con rắn cắn mạnh vào môi Quế Anh khiến cô a lên một tiếng thuận tiện đưa đầu lưỡi tiến sâu vào khoang miệng càn quét như muốn nuốt hết những lời lẽ vừa nãy cô dám nói với hắn
"Buông…. Con ngộp"
Nhìn gương mặt Quế Anh đang dần chuyển sang trắng ngắt vì hết dưỡng khí hắn mới hài lòng mà buông lỏng. Quế Anh chật vật hít lấy hít để từng ngụm không khí, cô há to miệng ngửa cổ lên cao như vừa được từ quỷ môn quan trở về
"Chú… chú muốn giết tôi sao"
"Tôi chưa cho phép thì cho dù em có đang ở quỷ môn quan tôi cũng phải lôi em về cho bằng được"
…
"Chú lôi con đi đâu vậy, buông con ra. Đau quá, con đau quá…."
Hắn tức giận lôi cô xuống dưới nhà kho trước bao con mắt khó hiểu cùng ngơ ngác của người làm. Bình thường ai cũng biết Quế Anh chính là món báu vật mà hắn cưng như trứng mỏng cho dù cô có làm chuyện tày trời hắn cũng không nỡ làm tổn thương nữa kìa
Ngay cả Hàm Dực hắn cũng không biết tại sao bản thân mình lại như vậy, bên ngoài kia có biết bao nhiêu kẻ muốn tán tỉnh cưa cẩm cô cho bằng được nhưng bọn họ lại chưa đáng sợ như Nghiêm Thành. Lục Nghiêm Thành hắn có thể nhìn ra con người này mà hắn nuôi dưỡng không hề đơn giản, là mối nguy hiểm uy hiếp trực tiếp đến hắn rằng Lục Nghiêm Thành sẽ cướp mất cô khỏi tay hắn, trao trả cô về với gia đình, về với ba mẹ ruột của cô đến lúc đó hắn phải sống thế nào đây. Thế giới của hắn vì cô mà tươi đẹp, tưởng tượng một ngày không có cô thì thời khắc hắn nắm trong tay quyền lực và tiền tài tất cả cũng chỉ là những hư danh ảo mộng không cần thiết
"Hức hức….. Huhu, đừng mà con xin lỗi chú…. Con biết con sai rồi, con xin lỗi chú mà. Huhu… chú tha cho Quế Anh có được không''
"Chú ơi, con không muốn ở trong đây đâu. Con sợ lắm, con thật sự sợ lắm"
"Hức hức…."
Từng tiếng nức nở thút thít của cô vang lên như cào cấu vào tâm can và ý chí của hắn, như khiên Hàm Dực bừng tỉnh khỏi cơn u mê vội vàng ôm lấy Quế Anh đang run rẩy dưới nền đất ẩm mốc và đen tối. Hắn biết rõ đứa trẻ này sợ bóng tối, sợ không gian hẹp tại sao lại dám nhốt cô vào trong này còn không phải vì ghen sao
"Tôi xin lỗi"
Hắn gục mặt vào hõm cổ cô, bàn tay xoa nhẹ lên mái tóc. Ngay cả Hàm Dực hắn cũng không hiểu tại sao bản thân lại hành xử như vậy, từ trước đến nay chỉ việc thấy cô cau mày có chút uất ức liền không nhịn được ra sức dỗ dành yêu thương cơ mà. Nhưng tại sao càng ngày mọi thứ lại càng thay đổi nhiều như vậy, cô càng lớn thì mọi chuyện lại càng vượt khỏi tầm kiểm soát suy nghĩ của hắn
"Con xin lỗi, Quế Anh sẽ nghe lời chú, không cãi bướng nữa… chú không thích con sẽ không đeo chiếc vòng này nữa"
Nói dứt lời cô liền tháo bung chiếc vòng ra ném xuống nền đất bên trong căn nhà kho cũ nát, hành động này khiến hắn bất ngờ nhưng cũng rất hài lòng. Quế Anh suy cho cùng cũng chỉ dễ bị xao động bởi lời nói mà kẻ tác động không ai hết chính là Lục Nghiêm Thành
"Nghiêm Thành, chính mày là kẻ đã không thèm xem lời nói của tao ra gì. Nếu đã muốn thách thức sự giới hạn của Hàm Dực thì hãy chuẩn bị tinh thần đi" hắn thầm nghĩ
"Được rồi, ngoan lắm tôi đưa em về phòng nghỉ ngơi"
Giây trước còn một bụng hỏa khí, tức giận đùng đùng lôi kéo em vào nhà kho, giây sau liền bộ dáng nhu mì bế bổng em lên lướt qua đám người hầu. Bọn họ cũng chỉ có thể cảm thán Quế Anh, suy cho cùng chỉ có đứa nhóc mười mấy tuổi đầu này mới khiến cảm xúc của hắn dễ bị thay đổi, tâm can dễ dàng bị xao động như vậy
"Chú…" cô ngẩng mặt lên bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Hàm Dực khẽ thấp giọng
"Chú có thể nào đừng làm khó anh Thành được không"
Hắn không trả lời nhưng lực từ tay truyền đến thắt lưng cô có chút siết chặt. Chỉ khi đặt cô lên giường lớn mới từ tốn nói
"Nó cũng chỉ là đứa trẻ được tôi nhận về nuôi, cho học tập trong môi trường giáo dục tốt nhất. Nếu đã làm sai tôi có trách phạt đó cũng là điều tất yếu"
"Ý con là… về chuyện chiếc vòng tay. Chú đừng trách phạt anh ấy giống như mấy người trước kia"
Hắn nhìn cô hồi lâu cau mày "Nếu đã biết tôi sẽ quở trách tại sao ngay từ đầu em dám không nghe lời. Lưu Quế Anh, em có biết tại sao tôi không nỡ ra tay với em không, không phải vì em còn nhỏ đâu mà lý do đơn giản chỉ có thể là do tôi có cảm xúc đặc biệt với em. Từ khi có em bên cạnh, bên cạnh tôi chưa từng xuất hiện người phụ nữ nào khác ngoại trừ em. Sở dĩ nhận em về nuôi không phải dưới danh nghĩa là con gái. Điều này chẳng lẽ em không biết cảm xúc của tôi với em là gì hay sao. Em không biết hay cố tình không biết"
Hắn nói một tràng dài lại nhìn gương mặt ngẩn ngơ của cô trong lòng có chút bất lực, thở dài