Chương 11.
Bốn năm đại học của Nam Chu, chúng tôi sống rất hòa thuận với nhau.
Nhưng nó luôn thích động tay động chân với tôi, theo lời nó thì đây là tình anh em.
Lúc đầu, khi nó tiến lại gần vai tôi, một khoảng cách khá thân mật, tôi sẽ cảm thấy không quen.
Nhưng bốn năm trôi qua, tôi đã không còn thấy lạ nữa.
Tô An thấy chúng tôi ở chung thì cười như không cười nhìn tôi: "Còn nói là xem nó như em trai, là em trai t ình nhân thì có."
Tôi khó hiểu nhìn hắn: "Cậu đang nói cái q/uỷ gì vậy?"
Tôi vô cùng tự hào nói: "Tôi và Nam Chu là anh em."
Tô An nhìn tôi không chớp mắt một hồi, rồi chuyển sang nhìn Nam Chu, khi thấy ánh mắt u á m của nó thì cười không ngậm được miệng.
Một lúc sau, hắn vỗ vai tôi: "Ừ đúng vậy, là anh em tốt, cậu cứ tiếp tục giữ đi."
Lúc Tô An đi, ánh mắt của hắn nhìn Nam Chu có chút thâm ý: "Đôi khi tôi còn nghi ngờ, hai người có phải đã đổi người rồi không, rõ ràng lúc trước một người t/àn nh/ẫn như vậy, mà bây giờ lại trở nên ngây thơ thế này. Cậu nói xem, khi nào thì con sói con của cậu mới được như ý đây?"
"Nhưng mà, tôi vẫn c/ảnh c/áo cậu, đừng é/p cậu ấy, dù thế nào thì cậu ấy vẫn là anh em của Tô An này."
Nam Chu và Tô An nhìn thẳng vào mắt nhau, sắc mặt không hề thay đổi.
Khi Nam Chu năm cuối, tôi lại có chút lo lắng, dù sao thì nó cũng sắp gặp được công chính rồi.
Nam Chu bây giờ đang tự khởi nghiệp, tôi cũng đầu tư một phần vào đó, nó rất có năng lực.
Khi cùng nó đi đàm phán hợp đồng với nhà họ Cố, tôi tận mắt chứng kiến cảnh hai người vừa gặp đã như có tình ý.
Lần đầu công chính và thụ chính gặp nhau.
Trong truyện có miêu tả rằng, khoảnh khắc ánh mắt của Cố Chi Ngôn gặp Nam Chu đã tạo ra tia lửa.
Tôi thì không thấy tia lửa gì cả, nhưng tôi thấy được là, hai người bọn họ thật sự đã nhìn nhau vài giây.
Khi tôi và Nam Chu rời đi, ánh mắt của Cố Chi Ngôn vẫn còn dừng lại trên người Nam Chu.
Khi Nam Chu lái xe, tôi không nhịn được mà ho khan một tiếng: "Vừa rồi có cảm giác vừa gặp đã yêu không?"
Nam Chu nghi hoặc hỏi: "Hả?"
"Cố Chi Ngôn đó, lúc nãy hai người gặp nhau, em không có cảm giác gì à?"
"Em thấy Cố Chi Ngôn thế nào?"
"Nam Chu, nếu em có người mình thích, có cảm tình với ai đó, thì nhất định phải nắm bắt lấy, đừng bỏ cuộc."
Nhưng nghĩ đến việc trong truyện nó và Cố Chi Ngôn ở bên nhau rồi cũng trải qua mấy lần không vui, tôi lại thấy không thoải mái, con nhà mình sao có thể để người khác b/ắt n/ạt được: "Tuy Cố Chi Ngôn giỏi thật, nhưng em cũng đâu có kém, em là Nam Chu mà, là người giỏi nhất trong lòng anh."
Nam Chu nghe xong thì cúi đầu, vẻ mặt không rõ ràng, chỉ thấy mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Một lúc sau, nó ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào tôi: "Sao em không biết, anh lại có hứng thú với mấy chuyện này vậy?"
Những lời tôi muốn nói bị sự lạnh nhạt trong giọng nói của nó làm cho phai nhạt đi nhiều.
Trông nó có vẻ như không vui?
Chẳng phải bạn đời đã đến bên cạnh nó rồi còn gì!
Nam Chu trở về văn phòng, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, đường quai hàm của nó căng ra, trong mắt là vẻ u á m khó lường. Một lúc sau, nó gi/ậ t cà vạt ra, cư/ời kh/ẩy: "Muốn đẩy em cho người đàn ông khác, anh trai à, em không muốn nhịn nữa đâu."
Bữa tối là do Nam Chu chuẩn bị, nó làm rất nhiều món, còn bày cả một chai r/ượu vang.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt Nam Chu trông vô cùng đẹp trai.
Không hiểu sao, khi nghĩ đến chuyện ban ngày, tôi có chút ch/ột d ạ: "Ban ngày có phải em gi/ậ n không?"
Khóe môi Nam Chu không kìm được mà cong lên, nó không trả lời câu hỏi này, mà lại rót gần đầy ly r ư/ợ u vang của tôi: "Uống thử xem."
Tôi nh/ấp một ngụm, vị cũng được.
Tay nghề của Nam Chu so với trước đây càng ngày càng tiến bộ.
Khi uống đến ly thứ ba, tôi lắc đầu: "Không uống nữa, uống nữa là s/ay mất."
Nam Chu nghe vậy thì nhìn tôi, cảm xúc trong mắt nó dần trở nên nồng đậm: "Không sao, chúng ta có thể đổi cách uống mà."
Nó đi đến bên cạnh tôi, uống cạn chỗ r ư/ợ u vang còn lại, rồi một tay ôm ch/ặ t lấy gáy tôi, môi áp xuống, đầy tính x/â m l/ư ợ c, không cho tôi chút thời gian suy nghĩ nào.
Đến khi tôi phản ứng lại, nó lại càng quá đáng hơn, tôi muốn đẩy nó ra, nó lại nắm ch/ặ t cằm tôi, trong mắt là sự ch/iế m hữ/u không hề ch/e gi/ấu.
Đến khi nó buông tôi ra, tôi vẫn ngơ ngác một hồi mới lên tiếng: "Anh là anh trai của em! Em bị bi/ế n t h/ái à!"
Nó ôm ch/ặ t tôi vào lòng, giọng nói mang theo ý cười: "Đúng vậy, ch ửi á/c hơn nữa đi, em đã muốn như vậy từ lâu rồi, anh trai à."
Nam Chu cư/ời kh/ẩy một tiếng: "Hơn nữa, có phải anh em ruột đâu."
"Nấu cháo ếch từ từ, bốn năm cũng đủ rồi chứ! Kết quả thì sao, anh lại muốn đẩy em cho người khác. Anh trai à, em thật sự muốn xem trái tim của anh nó như thế nào."
"Trước đây là em sai quá đáng, bây giờ thì sẽ không như vậy nữa, em sẽ không nhịn nữa, không kìm chế nữa đâu."
Sau khi Nam Chu kéo tôi vào phòng, nó lập tức đóng sầm cửa lại.
Nó cởi áo ra, đ/è tôi xuống giường, đôi mắt hơi đỏ, t h/ở d/ố c nhẹ.
Những nụ h ôn nóng b/ỏng của nó cứ thế hạ xuống, cho đến khi cảm nhận được cái gì đó, nó cười khoái trá: "Anh trai, anh có phản ứng rồi kìa."
Mặt tôi lập tức biến sắc.
Nó cúi đầu h ôn tôi, trong mắt là nụ cười không thể tan ra: "Anh, anh nói em là b/i ế n t h/á i, vậy còn anh, có phản ứng với em trai mình thì là cái gì? Nhưng không sao, em không quan tâm."
Tay tôi vừa giơ lên đã bị nó giữ ch/ặ t, tay còn lại của nó luồn vào dưới vạt áo tôi: "Anh, e/o của anh thật nhỏ."
Nụ h/ôn lần nữa ập đến, không còn là kiểu hời hợt như trước, mà trở nên có chút ng/ang ng/ược, thẳng tiến.
"Anh, tối nay chúng ta còn rất nhiều thời gian, cứ từ từ thôi, đừng vội, ngoan nào."