Chương 12.

Coca thêm đá ngon hơn
Cập nhật:
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, cánh tay đang ôm ch/ặ t eo tôi kéo tôi vào lòng. Tôi muốn ngồi dậy, nhưng phát hiện cả người đ/au nh/ức, trên người thì toàn là những dấu vết đ/á/ng s ợ. Nam Chu vươn tay kéo tôi vào lòng, tay phải luồn vào vạt áo x/oa b/óp mấy cái, giọng trầm thấp: "Còn đ/au không? Sáng muốn ăn gì?" Mặt tôi khó chịu: "Em là chó hả?" Nó dụi dụi vào cổ tôi: "Đúng, là chó của anh." "Anh trai bây giờ hoàn toàn là của em rồi, chúng ta sẽ không bao giờ tách ra nữa, cũng sẽ không có sự tồn tại của người khác, chỉ có chúng ta gắn bó với nhau." Đầu óc tôi trống rỗng, đến khi hoàn h/ồn thì thở dài: "Trước đây là do anh không nhận ra, là lỗi của anh, nhưng chúng ta là anh em, không thể như vậy được." Nam Chu cười khẽ, đ ùi nó chen vào gi/ữa hai ch/ân tôi: "Nhưng tối hôm qua, anh không nói như vậy mà, lúc đó, chẳng phải anh rất thích sao?" Tôi cụp mắt xuống: "Nam Chu, em không nên như vậy." Nghe xong, trong mắt nó chợt lóe lên một cái gì đó: "Em biết, anh muốn c/ứu rỗi Nam Chu. Nhưng anh sai rồi, em đâu phải là người đó, em là anh mà! Giang Cảnh An." "Anh đang dùng cơ thể của em, bên trong là một con người hoàn toàn mới. Em yêu tất cả mọi thứ của anh, chúng ta là một cặp trời sinh." "Người anh yêu chỉ có thể là em, em cho phép sự tồn tại của anh, cho phép tình yêu của anh rơi lên người em." "Còn Nam Chu trong tưởng tượng của anh, đã ch*t vào ngày anh đến rồi." "Anh, từ đầu đến cuối, chỉ có em thôi, Giang Cảnh An." Tôi đơ người trên giường, mãi không lên tiếng, đầu óc hoàn toàn tê liệt. Từ đó trở đi, tôi bị Nam Chu gia/m c/ầm ở nhà, nó đối xử với tôi cực kỳ tốt, đến mức không cần tôi phải động tay vào bất cứ việc gì. Nó từng chút một làm t ê li/ệt tôi, nhưng tôi lại dần dần quen với điều đó. Đặc biệt là vào buổi tối, khi nó v a ch/ạm vào tôi, mồ hôi của nó rơ/i xuống, nó cố gắng nhịn lại: "Anh trai, em là gì của anh?" Sau khi é/p cho tôi rơi nước mắt, nghe được câu trả lời của tôi, nó mới hài lòng: "Bạn trai, bạn trai của anh." Mèo Cá Mặp - 猫鲨 Vào cái ngày tôi đồng ý với nó, nó đã ôm ch/ặ t lấy tôi vào lòng. Một cảm giác thỏa mãn trào dâng trong lòng Nam Chu. Nó còn đặc biệt mời Tô An đến, làm một bàn đầy thức ăn: "Em và anh trai đã ở bên nhau rồi." Tô An liếc nhìn hai chúng tôi, không nhịn được mà trợn mắt: "Vậy thì sao? Cậu đến để khoe khoang à?" Ngay sau đó, Tô An liền chĩ/a mũi d/ùi về phía tôi: "Nói là anh em gì chứ? Cuối cùng em trai vẫn thành em trai t ình nhân, đúng là thích chơi cái trò này mà!" Còn chưa kịp để tôi trả lời, Nam Chu đã ôm lấy e/o tôi: "Đúng vậy, là đang khoe khoang đấy, dù sao thì cậu cũng là chó đ/ộ c thân mà." Công kích bằng phép thuật có đôi lúc cũng gây s/á t th/ư ơ ng không hề nhỏ. Lúc Tô An ra về, mặt hắn méo mó: "Thật là, hôm nay không hiểu sao tôi lại đến đây làm gì."