Chương 17
"Hai người đang làm gì vậy hả?!"
Tôi gi/ật mình, lập tức chột dạ đẩy Quý Hoài Tự ra.
Quý Hoài Tự cũng ngoan ngoãn buông tay ra.
Khi quay lại, liền nhìn thấy khuôn mặt tức gi/ận của Lăng Hoài.
Mắt cậu ấy di chuyển từ mặt tôi đến tay tôi, biểu cảm trên khuôn mặt quả nhiên là như vậy.
Cậu ấy liền bước tới và gi/ật lấy lá thư đi.
Tôi thầm nghĩ, thôi xong!
Nhân vật thụ chính hiểu lầm rồi, cậu ấy muốn đoạn tuyệt với tôi!
Kết quả là giây tiếp theo, cậu ấy tức gi/ận đưa lá thư cho tôi:
"Tớ biết ngay là cậu đã hiểu sai mà!"
"Ai muốn tỏ tình với Quý Hoài Tự chứ? Thư của tớ rõ ràng là viết cho cậu!"
Nhìn bức thư gần gũi trong gang tấc, tôi cảm thấy có chút bối rối, chẳng lẽ nhân vật thụ chính Lăng Hoài thích tôi sao?
Tôi ngơ ngác đưa tay cầm lấy, nhưng tay chỉ với lấy được khoảng không.
Quý Hoài Tự lạnh mặt đoạt lấy bức thư, sắc mặt cực kỳ khó coi, đọc đi đọc lại chữ ký trên đó một cách cẩn thận hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng, cậu ấy nhìn tôi, môi mím ch/ặt:
“Không phải là cậu viết cho tớ à?”
Tôi ngây ngốc trả lời: “Hả?”
Trong nháy mắt, sắc mặt Quý Hoài Tự càng đen hơn.
Ánh mắt Lăng Hoài nhìn đi nhìn lại mặt Quý Hoài Tự và tôi, đột nhiên cười thành tiếng.
Cậu ấy nhìn Quý Hoài Tự như thể nhìn kẻ ngốc, dùng giọng khiêu khích nói:
"Xem ra không chỉ có một người hiểu lầm a!"
"Phải không? Quý học bá."
Hửm?
Bây giờ tôi mới phản ứng kịp.
Tôi tưởng Lăng Hoài thích Quý Hoài Tự nên vô thức đưa lá thư cho Quý Hoài Tự.
Mà Quý Hoài Tự tưởng rằng tôi thích cậu ấy nên nghĩ rằng thư của Lăng Hoài đưa cho cậu ấy là thư tỏ tình của tôi viết cho cậu ấy, kết quả…cậu ấy lại nói đồng ý?
Thật là phức tạp a!
Cũng quá cẩu huyết đi?
Đây là cách tác giả viết truyện à?
Hai người một cao một thấp đứng nhìn nhau với ánh mắt th/ù địch.
Còn tôi từng bước dựa vào tường rồi bước từng bước nhỏ dịch ra ngoài.
Tuy không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng dựa trên kinh nghiệm xem phim nhiều năm của tôi, nếu cứ ở vào thời điểm này, hai người sẽ lập tức nhìn tôi rồi ép hỏi tôi thích ai?
Tôi ngồi vào chỗ của mình, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Quý Hoài Tự từ cửa sau đi vào.
Khi cậu ấy đi ngang qua tôi, cả người tôi cứng đờ, cậu ấy cũng không nói gì, sắc mặt trông cực kỳ u ám.
Sau giờ học, cậu bạn bàn trước nhìn tôi với ánh mắt có gì đó không ổn trấn an tôi:
"Bạch ca, tuy cậu mất đi tình yêu nhưng lại đạt được thành tích, cho nên..."
Tôi nhìn cậu ta với vẻ thiếu kiên nhẫn:
"Cậu đang nói vớ vẩn gì vậy? Có chuyện gì nói thẳng đi."
Cậu ta do dự một lát rồi nói: “Bọn họ đều tung tin chị dâu học bá đang cặp kè với học sinh mới chuyển đến lớp bên cạnh, thậm chí còn gửi thư tình.”
Mặt tôi chợt đỏ bừng.
Quả nhiên, chạy trốn là điều đúng đắn!
Nếu không, tin đồn khắp trường bây giờ sẽ là mối tình tay ba cẩu huyết giữa tôi, Quý Hoài Tự và Lăng Hoài!