Buổi tối sau khi tan học chúng tôi vẫn cùng nhau ăn cơm và học kèm. Tôi lén nhìn Quý Hoài Tự hết lần này đến lần khác. Cuối cùng Quý Hoài Tự buông bút xuống, nhìn qua: "Ôn Tịch Bạch, nếu cậu còn nhìn nữa, tớ sẽ hôn cậu." Tôi cứng đơ người, mặt lập tức đỏ bừng! Sao lại...sao lại nói về chuyện này? Cậu nghĩ mình là Vượng Tử Milk à? "Quý Hoài Tự..." Tôi gọi tên cậu ấy, khi cậu ta ấy nhìn sang, lại có chút bối rối. Cuối cùng, tôi x/é một mảnh giấy trong vở và viết vài dòng lên đó: [Ngày đầu tiên học kèm với cậu, ánh mặt trời chiếu xuyên qua tóc cậu, tớ có chút muốn hôn cậu. ] [Cậu nói xem, đây có được tính là thích không? ] Tôi rụt rè nằm trên bàn, dùng bàn che mình, âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Quý Hoài Tự. Tôi đã nghĩ rất lâu. Nhưng dù nghĩ thế nào, tôi cũng cảm thấy nếu không thể thích Quý Hoài Tự thì tôi sẽ buồn rất lâu. Tôi đến từ thế giới khác xuyên đến, dù sao cũng phải vì một người hay một chuyện gì đó chứ? Vì Quý Hoài Tự, vì thay đổi tương lai của nguyên chủ. Tôi thích cậu ấy. Cậu ấy cũng thích tôi. Ngoại trừ... Tôi có chút tiếc cho Lăng Hoài, đây cũng coi là một tương lai tốt đẹp phải không? Vẻ mặt của Quý Hoài Tự bình tĩnh và thản nhiên, khiến tôi sốt ruột. Cậu ta không nói gì nữa, tôi tưởng hiểu lầm lần trước làm cậu ấy tức gi/ận. Tôi thở dài, lúc trở về nhà, mở hộp bút ra, bên trong có một tờ giấy rơi ra: [Đột nhiên rất thích từ "Kinh hồng nhất liếc". ] Hả? Nghĩa là gì? Sao viết câu khó hiểu thế chứ? Tôi bí mật nghiên c/ứu một chút, cuối cùng mở Zhihu ra tìm ki/ếm, mặt đỏ bừng vì x/ấu hổ. Đột nhiên tôi thích từ "Kinh hồng nhất liếc", nói yêu từ cái nhìn đầu tiên thì quá hời hợt, lâu ngày sinh tình thì cũng quá nhạt nhẽo, người khác liếc mắt đưa tình, còn tôi chỉ lén liếc nhìn cậu một cái. Cái quái gì vậy! Những lời này tôi nói ra thì hợp hơn!