Chương 4
Quý Hoài Tự vẻ mặt ủ rũ đứng sang một bên, ánh mắt lạnh lùng nhìn thầy giáo đang đi/ên cuồ/ng nói với tôi:
"Cậu đã có dự định gì về việc thi sau này chưa? Cậu cứ tiếp tục quậy phá như thế này à? Cậu cứ tiếp tục như vậy thì có gì khác gì cá muối?"
Tôi sờ mũi nói: “Thầy à, cá muối cũng khá ngon mà, ít nhất nó còn có thời gian.”
Thầy giáo tức gi/ận: "Cậu... tôi mặc kệ cậu mặn hay không, dù sao cậu và Quý Hoài Tự đang hẹn hò với nhau, cậu thích người ta, cho nên mới đối với người ta tốt như vậy?"
"Nhà cậu giàu, thi không đậu cũng có thể đi du học, hoàn cảnh em ấy thế nào cậu còn không rõ hay sao? Nếu em ấy không chăm chỉ học hành, cuộc đời em ấy thật sự sẽ không còn gì nữa!"
Tôi thận trọng liếc nhìn Quý Hoài Tự.
Cậu ta đang cúi mặt, không biết đang nghĩ gì, khi nghe “đang quen nhau” cậu nhíu mày.
Vừa ngước mắt lên, cậu ta đã chạm phải ánh mắt của tôi.
Tôi không kịp phản ứng, theo bản năng nở một nụ cười lấy lòng cậu ta.
Cậu ta ta sửng sốt một lúc rồi quay đầu đi, chỉ để lộ ra đôi tai đang đỏ bừng.
Tôi sững sờ một lúc, như thể vừa phát hiện ra một lục địa mới!
Ô ô ô, Quý Hoài Tự nhìn bề ngoài là một tiểu tử tà/n nh/ẫn, nhưng thực ra lại đi theo con đường ngây thơ?
Thầy giáo nhìn thấy hai chúng tôi công khai “liếc mắt đưa tình”, gi/ận tím mặt:
“Gọi phụ huynh!”
Lúc đầu tôi hơi h/oảng s/ợ, sợ gia đình phát hiện ra tôi không phải là nguyên chủ rồi bắt tôi như một kẻ t/âm th/ần.
Kết quả là bố tôi đ/á/nh cá trên đảo tư nhân không thể về được.
Được rồi, nghĩ nhiều rồi.
Bố mẹ tôi không thân thiết với tôi lắm.
Quý Hoài Tự sống trong trại trẻ mồ côi nên không có gia đình để thông báo.
Thầy giáo bất lực tức gi/ận, tức gi/ận gọi nhiều cuộc điện thoại.
Cuối cùng, nhìn cả hai chúng tôi với ánh mắt có phần đ/au khổ và khuất phục:
"Cũng không phải là không thể yêu đương."
Mặt tôi đơ ra, mắt như cá ch*t.
Lúc nảy thầy đâu nói thế!
"Yêu đương dù sao cũng phải có chút tiến bộ chứ? Quý Hoài Tự học rất tốt, nói về điểm số của tiểu tử này đi, còn chuyện yêu đương của hai người tôi mặc kệ."
Ôi, thầy thật sáng suốt!
Nhưng tôi không dám nói gì, sợ thầy sẽ ch/ém đầu tôi!
Tôi không nghĩ ra được điều gì khác để nói nhưng tôi cần phải giải thích mối qu/an h/ệ này với đối tượng của mình phải không?
Kết quả!
Tôi không biết Quý Hoài Tự đang nghĩ gì, tôi vừa định tranh luận rằng chúng tôi không phải đang yêu đương, nhưng cậu ta thực sự đã gật đầu.
Nam sinh cao g/ầy nhìn tôi với ánh mắt không rõ có hàm xúc gì.
Gật đầu?
Giọng cậu ta hơi khàn:
"Em sẽ dạy kèm cậu ấy."
Trong ánh mắt k/inh h/oàng của tôi, thầy giáo nở một nụ cười hài lòng.