Gần đây tôi đang trốn Quý Hoài Tự. Trước đây rõ ràng tôi là người b/ắt n/ạt cậu ta, cậu ta tỏ ra gh/ê t/ởm mỗi khi nhìn thấy tôi, h/ận không thể dùng ánh mắt sắc bén như lưỡi d/ao kia đ/âm ch*t tôi. Nhưng kể từ khi bị tôi hôn trong phòng vệ sinh nam, tiểu tử này lại không hề sợ tôi chút nào. Chẳng trách, mọi người đều cho rằng tôi b/ắt n/ạt Quý Hoài Tự chỉ vì không vừa mắt cậu ta nên muốn b/ắt n/ạt cậu ta. Sau đó, ai ai cũng biết chuyện chúng tôi hôn nhau, thậm chí còn thừa nhận trước mặt thầy giáo. Mọi người trong trường đều biết tôi và Quý Hoài Tự đang hẹn hò, cậu ấy là vợ tôi. Dựa vào danh tiếng " Bạch ca" của tôi trong trường, sẽ không có ai ng/u ngốc mà b/ắt n/ạt Quý Hoài Tự. Vì vậy, cậu ta thực sự bắt đầu làm theo lời của thầy giáo, muốn giảng bài cho tôi! Buồn nôn thật chứ? Tôi là phế vật a! Kiếp trước tôi chưa từng thi đậu một kỳ thi nào cả! Tôi vừa thi xong thì đã xuyên đến đây, dựa vào đâu tôi lại phải trải qua chuyện này hai lần chứ? Ông trời ơi, ông có nhầm gì không?! Nghĩ tới đời này sống trong giàu có, tôi thà h/ủy ho/ại cả cuộc đời mình còn tốt hơn. Học cái rắm! Dù sao thì nguyên chủ vốn là một công tử phế vật. Nhưng nhìn Quý Hoài Tự đang chặn tôi trong góc bóng tối, tôi vẫn trông không có tiền đồ mà r/un r/ẩy: "Làm...làm gì thế?" Không cần phải hỏi, tôi chỉ là đang sợ ch*t thôi! Quý Hoài Tự không nói gì, chỉ cúi đầu cụp mắt xuống nhìn tôi. Ánh sáng trong mắt cậu ta lấp lánh rồi chập chờn. Một lúc lâu sau, cậu mới mở miệng: “ Thầy giáo đã giúp tôi liên lạc với bố cậu.” Tôi ngơ ngác: “Hả?” Quý Hoài Tự mím môi, cuối cùng tựa hồ như đã hạ quyết tâm: "Thầy đã nói với bố cậu rằng chúng ta đang hẹn hò và nói về hoàn cảnh gia đình tôi." Hoàn cảnh gia đình của Quý Hoài Tự? Đó không phải là trại trẻ mồ côi sao?. Cho đến khi đến Bắc Kinh học đại học Quý gia mới nhận lại cậu ta. Tôi không biết đó là vì sự ưu tú của cậu ta hay thực sự là cốt nhục tình thân. “Bố cậu bảo tôi dạy thêm cho cậu với giá một nghìn tệ một điểm.” Tôi mở to mắt, không khỏi ch/ửi rủa: "Ch*t ti/ệt! Có nhiều quá không?" Quý Hoài Tự không nói gì, một lúc sau mới nói: "Quả thực rất nhiều, tôi cần số tiền này." Cậu ta nhìn tôi rồi ngừng nói, ánh mắt đầy cố chấp, muốn dựa vào học tập thay đổi số phận.