Chương 6
Tôi co các ngón tay bắt đầu nhỏ giọng đếm.
Một điểm là một nghìn, mười điểm là một vạn, một trăm điểm là mười vạn!
Không tính sai chứ?
Tôi học không giỏi môn toán lắm!
Ch*t ti/ệt!
Bố tôi rất giàu có!
Vậy nếu ở kiếp trước tôi đạt trên 400 điểm trong kỳ thi thì chẳng phải là hơn 40 vạn sao?
Tôi nhớ rằng kiếp trước Quý Hoài Tự vừa trở về Quý gia đã bị coi thường vì trong trại trẻ mồ côi.
Nếu có 40 vạn bên cạnh, chắc chắn cậu ta sẽ rất biết ơn bố tôi.
Như vậy, đối với tôi cũng sẽ tốt hơn một chút.
Ít nhất sẽ không dẫm tôi thành từng mảnh, phải không?
Tôi đã suy nghĩ chuyện này rất lâu.
Quý Hoài Tự cau mày cho rằng tôi không vui, định quay người bỏ cuộc, tôi hưng phấn đưa tay ra nắm lấy tay cậu ta.
Tôi nắm lấy tay cậu ta lắc nhẹ đung đưa, mắt sáng lên:
"Quý Hoài Tự! Nếu tớ cho cậu 400 điểm, chuyện trước kia của chúng ta có được tính là huề không?"
Ngón tay của cậu ta có những khớp nối rõ ràng, mang theo cảm giác mát lạnh nhè nhẹ.
Còn tay tôi nóng hổi, hơi lấm tấm mồ hôi.
Tôi thoải mái cọ cọ vào lòng bàn tay cậu ta.
Quý Hoài Tự khẽ cau mày, thu tay về sau lưng, gật đầu.
"Điểm là của cậu."
"Nhưng nếu cậu có thể học nhiều hơn, cải thiện điểm số cao, quá khứ của chúng ta cũng sẽ tan theo mây khói."
Mắt tôi sáng lên, sương m/ù dày đặc trước mặt cuối cùng cũng tan đi.
Tôi đột nhiên nhảy lên, khoác vai Quý Hoài Tự.
Cậu ấy cao hơn tôi một chút nên hơi khó khăn.
Giọng tôi háo hức ghé sát tai cậu:
"Đường tuy dài nhưng đi rồi sẽ đến. Việc tuy khó nhưng làm thì sẽ thành!"
"Quý Hoài Tự, hẹn gặp cậu ở trên đỉnh."