Chương 7
Rõ ràng cuộc gặp gỡ ở đỉnh cao hơi khó khăn.
Quý Hoài Tự đạt được hơn 700 điểm trong bài kiểm tra hàng tháng.
Tôi được 467,5 nên thầy dạy toán còn cho thêm 0,5 để động viên.
Tôi cầm tờ giấy kiểm tra nghiến răng nghiến lợi.
Cảm ơn rất nhiều!
Quên chưa kể, thầy giáo chủ nhiệm của chúng tôi là giáo viên dạy toán.
Tôi cầm bài thi có hơn 200 điểm ban đầu, cùng với bài hơn 400 điểm hiện tại, đi tìm Quý Hoài Tự, lớn tiếng ném lên bàn cậu: "Xong, cầm lấy đi đổi tiền đi!"
Quý Hoài Tự đẩy gọng kính đã bạc màu lên thái dương, đưa tay cầm bài kiểm tra của tôi xem đi xem lại:
"Cái này không tính."
Tôi sửng sốt:
"Sao có thể không tính chứ? Tiền, tiền đó, cậu không muốn à?"
Quý Hoài Tự ngẩng đầu nhìn tôi, khuôn mặt như ngọc không chút do dự:
"Đây là cậu đã tự mình làm được, cậu cũng có thể đã làm rất nhiều bài kiểm tra như thế mà không cần tớ."
"Tớ không làm gì cả, đó không phải công lao của tớ, tớ không thể nhận."
Tôi hơi lo lắng.
Không phải chứ, trả không tiền đầu tháng mà không cần sao?
"Nếu cậu không nói, tớ cũng không nói, thì ai biết được có phải công lao của cậu hay không đâu."
Trước câu hỏi của tôi, Quý Hoài Tự chỉ lắc đầu.
Trong giờ nghỉ trưa, các bạn cùng lớp đều đi ăn.
Phòng học trống chỉ còn hai chúng tôi.
Tôi nhìn Quý Hoài Tự lấy từ trong cặp ra một chiếc bánh bao cỡ nắm tay và uống nước từ chiếc cốc đã bạc màu.
Cắn một miếng bánh bao rồi uống một ngụm nước, cứ như thế mà ăn xong.
Thậm chí không có một miếng dưa chua.
Sau khi ăn hai ba miếng, cậu ấy chuẩn bị tiếp tục làm bài.
Tôi kinh hãi nắm lấy những ngón tay dài và xinh đẹp của cậu, có những vết chai mỏng.
Không phải do viết chữ mới bị như thế, mà do thời gian dài làm việc.
Trên đó vẫn còn sót lại một ít vụn bánh bao.
Cậu ấy muốn rút tay lại, nhưng tôi siết ch/ặt tay hơn, lông mày cậu ấy hơi nhíu lại.
Cậu ấy vừa ngẩng đầu định nói với tôi thì nhìn thấy vành mắt tôi hơi ửng đỏ, cậu chợt sửng sốt.
Tôi sụt sịt và hỏi bằng giọng run rẫy:
"Cậu... ăn cái này à?"
Khó trách cậu ấy lại g/ầy đến vậy...
Khi lớn lên, cậu ấy chỉ ăn một chiếc bánh bao mỗi bữa.
Quý Hoài Tự run run lông mi, rút tay lại:
“Nhiều người thậm chí còn không có gì ăn, có bánh bao là tốt rồi”.
Tôi chợt nghĩ đến mẹ.
Lúc ở căng tin trường, bữa ăn của tôi cũng phải hơn 20 tệ mà mẹ luôn lo tôi ăn không đủ no.
Tôi gần như muốn khóc.
Trong lúc lo lắng, n/ão không suy nghĩ liền nói ra một câu.
Tôi thề thốt: "Quý Hoài Tự, tớ sẽ làm mẹ của cậu!"
Quý Hoài Tự nhìn tôi với vẻ mặt như nhìn người đi/ên.
Tôi vỗ về cậu ấy trong nước mắt: “Mẹ yêu con rất nhiều!”
Quý Hoài Tự cuối cùng không nhịn được m/ắng một tiếng: "Cút!"