Chương 19
19.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cố ý gây th/ương t/ích bất thành, bị b/ắt gi/am, trường học cũng đuổi học nó.
Bố mẹ tôi vì chuyện gia đình bất hòa mà mất đi rất nhiều bạn bè, lại thêm việc phân chia tài sản sau khi ly hôn làm ảnh hưởng đến dòng vốn, việc làm ăn càng ngày càng đi xuống, không lâu sau thì ph/á s/ản.
Hai người bọn họ vì để tr/ốn n/ợ nên chạy đến Tây Tạng, cũng chẳng có thời gian đến làm phiền tôi nữa.
Tôi khua chiêng gõ trống ôn tập nước rút, may mà nỗ lực hết mình, trong kì thi đại học phát huy tốt hơn cả thường ngày, đỗ được vào một trường tầm trung.
Học đại học, thẩm mỹ trang điểm, trông tươi tắn hẳn lên, ngốc một chút cũng không sao, cùng lắm thì nỗ lực thêm gấp mấy lần, không ngừng cố gắng, tôi thi đỗ nghiên c/ứu sinh của một trường đại học danh tiếng, sau đó ra nước ngoài học tiếp lên tiến sĩ.
Từng bước từng bước, nỗ lực tiến lên, càng đi càng xa.
Bố mẹ tôi sống như lũ chuột trong cống ngầm vậy, n/ợ cũng vừa trả xong, liền bắt đầu sợ tôi không phụng dưỡng họ lúc về già.
Tôi đã không còn bận tâm đến bọn họ nữa rồi, đùa cợt nói: “Em gái nhỏ hơn con, con đương nhiên phải nhường cho nó, chuyện dưỡng lão thôi thì cứ để dành cho con bé đi.”
Bố tôi khom lưng, gương mặt già nua, nghe xong liền kích động: “Nó không phải em gái con, nó chỉ là một đứa con hoang mà thôi, ta chỉ có một đứa con gái là con, con không phụng dưỡng ta thì ai phụng dưỡng đây?”
Tôi thảnh thơi uống nước: “Ông yên tâm, đợi đến khi ông 70, 80 tuổi, mỗi tháng tôi sẽ ném cho ông mấy trăm tệ, đảm bảo ông sẽ không bị đói ch*t đâu.”
“Trước đây các người đối xử với tôi thế nào, tôi cũng sẽ đối xử với các người y như vậy. Nhiều thì không có, thích thì đi tìm Tô Nhuyễn Nhuyễn ấy, trước đây các người cực khổ hy sinh cho ai, thì đi tìm người đấy mà đòi báo đáp.”
“Đừng có cái kiểu lúc nuôi con thì thiên vị đủ điều, khi về già lại đòi hỏi bình đẳng.”
Nói đến đây thôi, lãng phí thời gian với bọn họ, không đáng, tôi ném lại mấy câu này rồi bỏ đi.