Phụ thân ta vốn là một tướng quân, được phong làm Trấn Bắc Hầu, tất cả công lao đều là hợp tình hợp lý, nhất đ/ao nhất thương(*) đều do tự mình k i ế m được.
(*)Nhất đ/ao nhất thương: Ý nói mỗi đ a o mỗi k i ế m, mỗi lần giao đấu đều rất nguy h i ể m để có thể lập nên chiến công.
Ông trời ban cho ông sức mạnh phi thường, ta cũng không kém cạnh gì.
Khi vừa xuyên vào thế giới này, ta cảm thấy không an toàn, nên đã liều m ạ n g theo phụ thân học võ.
Nếu không phải vì cái hệ thống ch*t ti/ệt này bắt ta phải chinh phục Chu Cẩn, có lẽ ta đã sớm trở thành một nữ tướng quân, tỏa sáng trên chiến trường, hoặc có thể trở thành một hiệp khách, lang thang giang hồ, gặp bất bình rút đ a o tương trợ.
Thật đáng tiếc, đã chinh phục suốt mười năm, lòng người nói thay đổi là thay đổi.
Nhưng những kỹ năng ta học được, cũng sẽ không bao giờ làm ta thất vọng.
Ta nắm ch/ặt tay Lăng Vân, trong nháy mắt, con d a o g ă m từ tay ta bay ra, trúng một tên.
Ta cư/ớp lấy một thanh trường đ/ao, chỉ trong vài chiêu đã làm bị thương vài tên khác, tạo ra một lối thoát, kéo Lăng Vân nhảy lên ngựa.
Cương ngựa vừa gi/ật, bốn chân vó ngựa cao vút, lao ra ngoài, Trần Huyện lệnh tức gi/ận hét to ở phía sau:
"Bắt lấy chúng! Gi*t hết chúng cho ta!"
Lăng Vân ngồi sau lưng ta, thở hổ/n h/ển một lúc mới phản ứng lại, vỗ ng/ực kinh ngạc nói:
"Khương cô nương, công phu thật tuyệt!"
Ta cười ha hả.
"Rất tiêu sái đúng không, có phải đã yêu ta rồi không?"
Lăng Vân cười khẩy một tiếng, không nói gì, nhưng ôm ch/ặt lấy eo ta.
"Có một chút."
Hệ thống bên tai ta tiếp tục kêu lên:
"Trời ơi, độ hảo cảm 60% rồi!"
Bọn truy binh không ngừng đuổi theo, ta dẫn Lăng Vân chạy nhanh dọc theo tuyến đường chính, nhưng ngựa chở hai người, dù có chạy thế nào, khoảng cách giữa chúng ta và người của Trần Huyện lệnh cũng ngày càng gần.
Thỉnh thoảng có mũi tên bay sát bên tai, phía trước cũng đã đầy chướng ngại vật, ta vội vàng quay ngựa, chạy về hướng Bắc Sơn.
Muốn vào kinh thành, ngoài tuyến đường chính ấy, chỉ còn con đường đi qua Bắc Sơn.
Đường hướng Bắc Sơn lại nhỏ hẹp, gập ghềnh, hiểm trở khó đi, rất ít người đi qua đây.
Chúng ta bỏ lại ngựa, trèo lên đường núi, nhưng bọn truy binh càng lúc càng nhiều.
Lăng Vân, một thư sinh mặt trắng, vốn dĩ không biết võ công, thấy tình hình như vậy, cắn ch/ặt răng, nắm ch/ặt tay ta.
"Khương cô nương, đừng bận tâm đến ta, cô nương đi trước đi."
Nếu ta đi, Lăng Vân chắc chắn sẽ chớc, mà ta cũng sẽ chớc theo, kế hoạch này chắc chắn sẽ không thành.
Ta lắc đầu.
"Ta tuyệt đối sẽ không bỏ rơi huynh!"