Chương 21

Đang cập nhật
Cập nhật:
Vừa dứt lời, một mũi tên vút tới, hướng thẳng vào Lăng Vân, ta vội vàng lao tới đẩy hắn ra. "Cẩn thận!" Lăng Vân đã được ta đẩy ra, nhưng mũi tên lại trúng vào đùi ta, một cơn đ a u nhói xộc đến, ta cúi đầu nhìn v ế t t h ư ơ n g, cười khổ: "Thế này thì tốt rồi, không ai có thể rời đi." Lăng Vân mặt mày tái mét. "Khương cô nương, là ta đã liên lụy cô nương!" "Chúng ta chớc không quan trọng, nhưng hàng vạn sinh mạng, không lẽ cũng phải ch/ôn theo chúng ta trong ngọn núi khô cằn này." Mắt Lăng Vân đỏ hoe, trong đôi mắt đen láy là sự không cam lòng và ph ẫ n n ộ. Ta cũng rất không cam lòng, bức thư của Trịnh Tú Tài, từng chữ từng chữ vang vọng bên tai ta, nặng tựa ngàn cân. Bức thư mà cậu ấy đã h y s i n h cả tính mạng để gửi đi, không thể cứ như vậy mà bị ch/ôn vùi. Lúc này, trong lòng ta cũng có chút hối h/ận, không biết có phải mình quá ích kỷ không, sinh mạng của bao người, không lẽ không quan trọng hơn nhiệm vụ của ta? Lẽ ra ta nên bỏ mặc Lăng Vân, tự mình chạy đi, đem thông điệp này truyền ra ngoài. Bây giờ sự việc đã đến mức này, hối h/ận cũng vô dụng, ta cúi đầu nhìn v ế t t h ư ơ n g ở đùi, lấy khăn buộc ch/ặt lại. Chúng ta lại đi thêm vài bước, phía trước là một con đường núi hẹp, một bên đ/á núi nhô lên, rẽ một cái, vừa đủ để chắn những mũi tên bay tới. Ta đứng đó do dự một lát, không chuẩn bị chạy nữa. Một tay ta cầm thanh đ a o, dùng như một cây gậy chống xuống đất, mỉm cười với Lăng Vân: "Lăng đại nhân, ngài biết ‘nhất phu đương quan vạn phu mạc khai’ là gì không?" (*)Nhất phu đương quan - Vạn phu mạc khai: một người giữ ải, muôn người khó qua. Thành ngữ này dùng để hình dung địa thế hiểm trở, dễ giữ khó đ/á/nh. "Đây là một chướng ngại tự nhiên, mũi tên không thể bay tới được, nếu ta đứng ở đây, họ muốn qua chỉ có thể đ/á/nh nhau tay đôi với ta, một đổi một." “Huynh đi đi, về tìm phụ thân ta, đưa chiếc trâm cài và bức thư này cho ông ấy, ta sẽ ở đây cầm chân bọn chúng.” Ta nhét đồ vào tay Lăng Vân, đẩy hắn ta một cái, hắn lùi lại hai bước, mặt mày tái nhợt. Lăng Vân không nói gì, đôi mắt đen láy ánh lên nước mắt, nhìn chằm chằm vào ta. Ta đang định khuyên thêm, thì Lăng Vân đột nhiên bước lên một bước, ôm ch/ặt lấy ta. “Được!” Một cái ôm ngắn ngủi, nhưng trong cơn gió thu lạnh lẽo lại đủ ấm áp. Lăng Vân quay người lại, không chút do dự bước đi về phía trước. “Lăng Vân...” Ta không nhịn được gọi to một tiếng, trong lúc bi tráng như vậy, ta không thể không nói vài câu thừa thãi sao? Bước chân Lăng Vân dừng lại. Thôi, ta đã chớc rồi, còn nhớ đến nhiệm vụ gì nữa, việc tiếp tục theo đuổi anh ta cũng không còn ý nghĩa, ta thở dài, chân thành hô lên: “Hãy làm một vị quan tốt nhé!” Hình bóng Lăng Vân bỗng chốc đông cứng lại, hắn đi thêm vài bước, rồi chuyển sang chạy nhanh hơn, càng chạy càng nhanh, tiếng khóc nén lại vang lên. Ta không quan tâm đến Lăng Vân nữa, nắm ch/ặt thanh đ a o trong tay, tự mãn với bản thân. “Đao trong tay ta đ á n h ra như rồng giáng, một tiếng gào x é t o ạ c bầu trời, lay chuyển càn khôn!” Trong con đường núi hẹp, gió núi gào thét. Ta giơ thanh đ a o lên, tóc đen bay trong gió, khoảnh khắc đó thật oai phong, vì ta cảm nhận được Lăng Vân đã quay lại nhìn mình, hệ thống lại bắt đầu kêu lên: “Ôi trời ơi, độ hảo cảm 99%, ngươi sắp thành công rồi!” Thành công có ích gì, ta sắp chớc rồi. Nhưng chớc có lúc nhẹ tựa lông hồng, có lúc nặng hơn Thái Sơn. Ta đã nhẫn nhục chạy theo Chu Cẩn suốt mười năm, giờ có thể chớc ở đây, trở thành một anh hùng, ta thấy thật thoải mái. Không nhớ rõ ta đã gi*t bao nhiêu người, cho đến khi cổ tay đ/au nhức, không thể nâng nổi đ/ao, vào khoảnh khắc nhắm mắt lại, ta thấy một bóng hình quen thuộc lao về phía mình. “Khương Nguyệt...” Là giọng của Chu Cẩn. “Thật đen đủi!” Ta lẩm bẩm vài câu, kiệt sức nhắm mắt lại.