Lăng Vân mặt không biểu tình gì, giơ tay chắn trước mặt ta, dùng lực đẩy ta sang một bên.
"Cút!"
Mức độ hảo cảm của hắn đối với ta quá thấp, ta chỉ có thể cười gượng.
"Ha ha, ta chỉ khuấy động không khí chút thôi mà, không cần căng thẳng vậy đâu."
Lăng Vân hất tay áo, khẽ hừ nói:
"Đưa ta về, ngày mai ta phải về công đường giao lại vụ án."
"Được được, xin tuân mệnh."
Khi tiễn Lăng Vân lên xe ngựa, trời bên ngoài đã tối đen như mực, gió thu se lạnh.
Ta chu đáo chuẩn bị một chiếc lư hương, đồng thời chuẩn bị rư/ợu nóng và điểm tâm trong xe.
Lăng Vân đang bước lên xe ngựa, ta liền kéo hắn ta lại.
"Lăng Vân ca ca, cẩn thận dưới chân."
Lúc đầu ta chỉ muốn tốt bụng nhắc nhở, nhưng không ngờ Lăng Vân bị ta gi a m giữ vài ngày, bước đi loạng choạng, thiếu sức lực.
Lại bị ta kéo, hắn lập tức lảo đảo ngã xuống, khuôn mặt tuấn tú đ/ập mạnh xuống rãnh xe, m á u mũi ch ả y ra hai dòng đỏ thẫm.
"Lăng Vân ca ca, huynh không sao chứ?"
"Khương Nguyệt đáng chớc, ngươi tránh xa ta ra!"
Lăng Vân là một vị quân tử dịu dàng nổi tiếng ở kinh thành, luôn thanh tao như gió mát trăng thanh, vậy mà lại bị ta dồn ép tới mức buông ra lời t ụ c t ĩ u.
Ta xoa xoa tay, lo lắng đứng bên cạnh.
Bánh xe lăn tròn, cỗ xe dần dần biến mất trong màn đêm.
Hệ thống bỗng nhiên nhắc nhở bên tai ta:
"Mức độ hảo cảm bây giờ là âm 90 rồi, ký chủ cố lên!"
"Ch*t ti/ệt, sao hắn lại hẹp hòi như vậy chứ!"
Để xoay chuyển trái tim Lăng Vân, sáng hôm sau, ta đã sai người xuống m/ua điểm tâm của Thiên Hương Lầu, mang đến Đại Lý Tự.
Lúc trời còn sớm, sương m/ù mờ ảo trong không khí.
Trước cửa Đại Lý Tự, ta đứng dưới cây Long N/ão nắm ch/ặt hộp thức ăn, không ngừng nhìn về phía cổng.
"Khương Nguyệt..."
Tiếng vó ngựa vang lên từ phía sau, Chu Cẩn xuống ngựa, cúi đầu nhìn xuống hộp thức ăn trong tay ta, ánh mắt thoáng hiện lên sự khó chịu.
"Ta đã đính hôn rồi, nếu ngươi còn dây dưa như vậy, sẽ không tốt cho ai cả."