Ta trợn mắt.
"Có bệ/nh à!"
"Tránh đường, tránh đường, đừng cản đường ta!"
Ta đẩy Chu Cẩn sang một bên, nở nụ cười rạng rỡ với Lăng Vân.
"Lăng Vân ca ca! Đây là há cảo của Thiên Hương Lầu, muội đã xếp hàng từ sáng sớm để m/ua được, huynh đến sớm như vậy chắc hẳn chưa ăn gì đâu nhỉ."
Lăng Vân không biểu lộ cảm xúc gì, cúi đầu nhìn chiếc bánh hạt vừng cắn dở trong tay.
Ta trực tiếp rút lấy chiếc bánh được bọc trong giấy dầu từ tay hắn ra, hướng về phía sau đặt vào tay nha hoàn bên cạnh.
"Huynh ăn cái gì vậy, vỏ bánh khô queo, nhìn là biết chẳng bổ dưỡng gì cả."
Mặt Lăng Vân tối sầm lại.
"Đây là bữa sáng mẹ ta làm cho ta."
Xong rồi, nhà Lăng Vân nghèo, hai mẹ con họ nương tựa vào nhau, hắn ta vô cùng hiếu thảo với mẹ, cả kinh thành này ai cũng biết.
Hệ thống:
"Độ hảo cảm -95%, ký chủ, cô đang trả th/ù ta sao?"
Lăng Vân gi/ật lại chiếc bánh hạt vừng từ tay nha hoàn, không thèm nhìn ta lấy một cái, quay người đi thẳng vào Đại Lý Tự.
Chu Cẩn đứng bên cạnh, sắc mặt còn khó coi hơn cả Lăng Vân.
"Khương Nguyệt, ngươi là có ý gì?"
"Thấy ta sắp thành thân rồi nên cố ý tìm người chọc gi ậ n ta sao?"
Chu Cẩn nhíu mày, quai hàm siết ch/ặt, mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi.
"Tìm một kẻ nghèo kiết x/á/c như vậy, cho dù muốn chọc t ứ c ta cũng không cần thiết phải tự hạ thấp bản thân mình thế."
"Ngươi đang nói gì vậy?"
Ta nhếch môi.
"Chu Cẩn, ngươi đã đính hôn rồi, nên chú ý cách nói chuyện với ta, nếu còn tiếp tục tự đa tình như vậy thì không tốt cho ai cả."
Chu Cẩn: “...”
Nhìn thấy Chu Cẩn bị ta chặn họng đến mức nói không nên lời, ta thầm hả hê trong lòng.