Chương 11

Mọi người đều rất tò mò. Một người như Thẩm Ngôn Nhượng, lại có thể chủ động viết thư tình sao? Ứng Khê quay sang Thẩm Ngôn Nhượng hỏi x/á/c nhận. Hắn hờ hững đáp: "Đúng là có chuyện đó." Tôi cúi đầu thấp hơn nữa. Dưới sự gặng hỏi của mọi người, Kha Nhân từ tốn kể lại: "Tôi vẫn còn nhớ, đêm đó Nhượng ca không ngủ, t r a n á t cả cuốn từ điển, còn chuẩn bị sẵn một chiếc phong bì màu hồng." Đúng vậy. Trên chiếc phong bì ấy còn có một trái tim ng/uệch ngoạc do hắn tự vẽ. "Trời ơi… Rốt cuộc là cô gái thế nào, mà có thể khiến Thẩm tổng đích thân viết thư tình chứ?" "Chắc là rất xinh đẹp nhỉ?" Kha Nhân lắc đầu: "Không biết nữa, tôi cũng chưa từng gặp. Chỉ nhớ Nhượng ca nói, cậu ấy thầm mến cô ấy suốt ba năm." "Thật không thể tin nổi…" Lúc này, dường như nhớ ra điều gì đó, Kha Nhân quay sang nhìn tôi: "Diệp Tư Vận, cậu và Nhượng ca học chung từ cấp hai, cậu biết là ai không?" Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi. Đầy vẻ tò mò, mong chờ. Chỉ riêng ánh mắt của Thẩm Ngôn Nhượng là lạnh lùng xa cách. Tựa như một lời c ả n h c á o. Tôi khôn ngoan trả lời: "Tôi cũng không biết." Có lẽ vì r ư ợ u, mọi người trở nên mạnh dạn hơn. Họ trực tiếp quay sang hỏi Thẩm Ngôn Nhượng: "Thẩm tổng, nói gì đi chứ." "Đúng đó, Thẩm tổng, chia sẻ chút đi." "Người ta nói mối tình đầu khó quên nhất, Thẩm tổng vẫn còn nhớ cô gái đó chứ?" Giữa những câu hỏi dồn dập, Thẩm Ngôn Nhượng châm một đ i ế u t h u ố c. Ba chữ của hắn trả lời hết tất cả các vấn đề– – "Quên lâu rồi."