Chương 12

Ăn xong bữa tối, mọi người chuyển sang tăng hai. Thẩm Ngôn Nhượng đặt một phòng riêng ở hội quán. Cả nhóm vây lại, cười đùa vui vẻ. Tôi cảm thấy cơ thể có chút không thoải mái nhưng lại không tìm được lý do để rút lui. Thẩm Ngôn Nhượng g h é t nhất là khi hắn làm chủ tiệc, có người rời đi giữa chừng. Đặc biệt là người đó lại là tôi. Hắn từng nói, dù có c h ế t cũng phải c h ế t bên cạnh hắn. Hắn không rời đi, tôi cũng không thể rút lui. Tôi đành miễn cưỡng tham gia trò chơi. Vận may không tốt, chẳng mấy chốc đã bị chọn trúng. Tôi phải chọn một người khác giới trong phòng và cùng người đó ăn chung một que cay. Tôi đảo mắt nhìn quanh. Thẩm Ngôn Nhượng đang nghiêng đầu nói chuyện với Ứng Khê. Hai người không biết đang nói gì, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười. Tôi tránh ánh mắt của hắn, nhìn sang người bên trái. "Kha Nhân, cậu có tiện không?" "Tiện, tiện mà! Tôi còn đ/ộc thân đây. Còn cậu thì sao?" Tôi hơi ngẩn người một chút, rồi nói: "Tôi cũng đ/ộc thân." Qu/an h/ệ giữa tôi và Thẩm Ngôn Nhượng… đúng là chẳng khác gì đ/ộc thân. Tiếng reo hò như muốn làm rung chuyển cả căn phòng. "H ô n một cái, h ô n một cái nào!" "Bạn cũ gặp lại, dễ thành đôi lắm đó nha!" Giữa tiếng ồn ào, tôi cầm đầu kia của que cay, chuẩn bị c ắ n một miếng. Đột nhiên, một tiếng động s ắ c nhọn vang lên. Là Thẩm Ngôn Nhượng. Hắn vừa làm rơi một chiếc ly thủy tinh xuống sàn, chiếc ly bị vỡ tan tành. Hắn giữ khuôn mặt lạnh lùng, giải thích: "Trượt tay." "Ly vỡ thì bình an, lát nữa bảo nhân viên dọn dẹp." "Không phải lát nữa, mà là ngay bây giờ." Hắn kiên quyết gọi nhân viên phục vụ. Trò chơi đành phải tạm dừng. Khi nhân viên dọn dẹp xong, Thẩm Ngôn Nhượng thản nhiên nói: "Bắt đầu vòng tiếp theo thôi, rút bài đi." Người dẫn trò nghe theo, chuẩn bị chia bài lại. "Khoan đã." Tôi đột nhiên lên tiếng: "Thử thách của tôi vẫn chưa hoàn thành." Nụ cười trên môi Thẩm Ngôn Nhượng khựng lại. Ánh mắt hắn nhìn tôi, lạnh lẽo đến thấu xươ/ng. Cuối cùng, dưới ánh mắt của mọi người, tôi và Kha Nhân hoàn thành thử thách, cùng ăn hết que cay. Lúc chỉ còn một đoạn cuối, tôi là người c ắ n đ ứ t trước. Kha Nhân liền ăn hết phần còn lại. Sau đó, cậu ta đỏ bừng mặt vì ngượng. Không ai để ý rằng. Trong suốt khoảng thời gian đó, Thẩm Ngôn Nhượng cứ uống hết ly này đến ly khác. Ngón tay hắn s i ế t c h ặ t chiếc ly đến nỗi các mạch m á u nổi lên, xanh xao đ á n g s ợ.