Chương 18
Sau khi dọn dẹp xong đồ đạc ở ký túc xá, tôi vội vã chạy ra ga tàu.
M/ua vé tàu cao tốc về quê sớm nhất.
Tắt điện thoại, đảm bảo Thẩm Ngôn Nhượng sẽ không thể tìm được tôi.
Suốt dọc đường, tôi cứ nhớ mãi câu nói của Ứng Khê.
— Thẩm Ngôn Nhượng là người tôi thích.
Là sao?
Tôi có thích hắn không?
Tôi và hắn bên nhau nửa năm, chẳng phải là để bù đắp những thiếu sót sao?
Có một cảm xúc sâu thẳm bên trong, giống như đã bị Ứng Khê nhìn thấu.
Tôi chợt nhớ lại thời gian lớp 10.
Lúc ấy trong thành phố nhỏ của tôi, bọn c/ôn đ/ồ thường xuyên q u ậ y p h á.
Chúng hay xuất hiện vào buổi tối, q u ấ y r ố i các bạn nữ vừa tan học.
Tôi không may cũng gặp phải chuyện như vậy.
Nhưng may mắn là có một cậu bạn đi sau tôi, thấp giọng m/ắng bọn c ô n đ ồ một câu, b i ế n đi.
Lũ c/ôn đ/ồ khi đó như thấy q u á i v ậ t , lập tức quay đầu bỏ chạy.
Vì quá s ợ h ã i, tôi không dám quay lại, chỉ kịp cảm ơn rồi vội vã chạy về nhà.
Về đến nhà, tôi mới nhận ra là chẳng thấy rõ mặt cậu bạn đó.
Nhưng ánh mắt của cậu ấy thì rất nóng.
Giống như cứ mãi đeo bám sau lưng tôi.
Sau đó, bóng dáng đó thường xuyên hiện lên trong đầu tôi.
Cho đến khi Thẩm Ngôn Nhượng bỏ học.
Tình cờ, tôi mới biết, hôm đó, người c/ứu tôi chính là hắn.
Trời đất như đang đ ù a c ợ t tôi, c h ế g i ễ u sự h è n m ọ n của tôi.
…
Ba tiếng sau, tôi đã về đến nhà.
Thành phố nhỏ miền Nam vẫn ẩm ướt như xưa.
Tôi đi trên con phố quen thuộc, ăn lại những món ăn mà ngày trước tôi thích.
Cứ như thể đang từ từ tạm biệt thế giới này.
Trường cấp ba đã được tu sửa lại.
Giờ nó trở nên hoành tráng vô cùng.
Tôi đi dọc con đường quen thuộc, từ cổng trường về nhà.
Giữa chừng, bất ngờ có người chào tôi.
"Tiểu Diệp? Đúng là cháu rồi!"
"Chú Trương, lâu rồi không gặp ạ."
Chú Trương là người trước đây sống bên cạnh nhà tôi, làm thợ điện cho văn phòng xây dựng thành phố.
Tôi hỏi: "Cột đèn đường sắp được thay mới à?"
"Đúng rồi, lần trước thay mới đã cách đây bảy năm rồi."
Tôi còn nhớ rõ chuyện này.
Lúc lớp mười, đèn đường ở con phố này rất mờ.
Đột nhiên một hôm tan học, ánh đèn đã khác.
Sáng rõ chiếu sáng con đường tôi về nhà.
"Nói ra, lần thay bóng đèn đó, là một cậu học sinh của trường các cháu đã đ ấ u t r a n h đấy."
"Thật ạ?"
"Cậu ấy đến văn phòng xây dựng thành phố, nhất quyết yêu cầu thay bóng đèn cho con đường này, liên tục đến mấy tuần liền."
"Tôi nhớ chuyện này!"
Một công nhân khác tiếp lời.
"Lúc đó, trưởng phòng chịu không nổi nữa, mới đồng ý."
Tôi thấy chuyện này hơi lạ lùng, cười nói: "Không ngờ lại có chuyện này."
"Đúng thế, sau khi thay bóng đèn, cậu nhóc họ Thẩm đó còn cùng tôi leo lên leo xuống, nhiệt tình lắm."
Nụ cười của tôi cứng lại.
"Chờ đã, cậu ấy họ gì ạ?"
"Thẩm, chính là cậu học sinh của trường các cháu, sau này b ỏ h ọ c đấy."
"Đúng rồi, cháu biết không?"
Một công nhân bên cạnh bắt đầu buôn chuyện.
"Cậu ấy thay bóng đèn, nghe nói là vì cô gái cậu ấy thích sống ở con đường này!"