Chương 10

杨沁沁吃瓜
Cập nhật:
Đám đả thủ do Thẩm Quốc Vinh dẫn tới hộ tống ông ta và Thẩm Diệp chạy xuống lầu, nhưng có một người không chạy, hắn ta hung á/c nhìn ra sau lưng tôi, ánh mắt giống như muốn ăn thịt người. “Cháu ngoại?” Hắn ta lẩm bẩm câu này xong liền bất ngờ lao đến chỗ tôi, nhào thẳng đến Hoan Hoan sau lưng tôi. Trong khoảnh khắc roj da dài vung tới ấy, tôi quay lưng ra sức ôm Hoan Hoan đang run như cầy sấy, chắn một roj t/àn b/ạo kia bằng lưng mình. Cảm giác đ/au đớn như x/é rá/ch tim gan nhấn chìm khắp người tôi, đ/au quá, thật sự rất đ/au! Tôi từng nghĩ những việc Hoan Hoan trải qua hẳn đ/au đớn biết bao nhưng chỉ có khi tự mình trải qua mới biết loại khổ đớn này đến tận cùng nặng bao nhiêu, còn đ/au hơn gấp một ngàn lần, một vạn lần so với tưởng tượng của tôi. “Con ơi, mẹ xin lỗi, mẹ tới muộn rồi.” Hoan Hoan chăm chú nhìn mặt tôi, miệng bị c/ắt rá/ch cố gắng há ra, muốn gọi gì đó, nhưng thứ phát ra chỉ có tiếng nức nở như khóc lóc kể khổ: “Hức ưm, ưm ưm...” Tôi biết, thằng bé đang gọi mẹ ơi. Khoảng thời gian này, thằng bé đã bao nhiêu lần tuyệt vọng gọi ra hai chữ này? Vẫn may, mặc dù sức của người đồ đen rất lớn nhưng những người xung quanh đã lập tức bao vây hắn ta lại, không mất bao lâu đã kh/ống ch/ế được hắn ta. Đám Thẩm Quốc Vinh rút sú/ng, nhưng những người vây lên quả thật rất đông, lại là dáng vẻ không sợ ch*t, rất nhanh bọn chúng đã bị trói gô lại kéo tới. Nhìn từng người một bị trói quỳ ở đó, tôi thấp giọng an ủi Hoan Hoan trong lòng rồi đi qua. Tôi nhìn giờ, thời gian cho tôi thật sự không quá nhiều. Nhưng tôi vẫn muốn khiến bọn họ nếm thử nỗi đ/au mà Hoan Hoan, thậm chí những đứa trẻ, phụ nữ bị b/ắt c/óc b/án kia đã phải chịu đựng.