Chương 11
Tôi nhận lấy con d/ao bầu bố tôi đưa, ch/ém mạnh vào vai của Thẩm Quốc Vinh.
Một tiếng hét thảm thiết đ/au đớn vang lên, sức của tôi quá yếu, con d/ao đã bị kẹt trên vai Thẩm Quốc Vinh.
Tôi bảo người khác tới rút ra giúp tôi, vô số d/ao ch/ém xuống, cho đến khi cánh tay đó rơi bộp xuống một bên, ông ta đã đ/au đến đi/ên dại.
Nhưng vẫn chưa kết thúc, tôi cười thê lương, sau khi dùng hết sức lực của mình ch/ặt đ/ứt cánh tay còn lại của ông ta, lại đổ toàn bộ nước nóng vừa mới sôi lên người ông ta.
Tiếng hét đã không thể làm dịu cơn đ/au của ông ta được nữa, tôi nhìn ông ta, trong lòng lại nghĩ: rốt cuộc khi ấy Hoan Hoan của tôi đã chịu đựng như thế nào?
Tôi bọc da lợn lên người ông ta, bọc da chó lên người Thẩm Diệp cũng đã trải qua những điều như vậy, c/ắt mũi của bọn họ, c/ắt mí mắt, rạ/ch khóe miệng.
Cho đến khi bố tôi ôm lấy tôi đang dần đi/ên dại, kêu: “Đủ rồi, đủ rồi!”
Tôi đột nhiên quay đầu gi/ận dữ trừng mắt với ông ấy, hai mắt đã phủ đầy tơ m/áu đỏ, rống lên: “Không đủ, không đủ! Những gì bọn họ chịu đều không thể làm chịu được một phần vạn nỗi đ/au trong lòng tôi. Còn có ông! Những thứ này đều là lỗi của ông, là ông đã làm ra nhiều chuyện thất đức như thế, vì vậy báo ứng mới báo lên người Hoan Hoan!”
Cả người bố tôi chấn động, thân hình vừa rồi còn thẳng tắp trong nháy mắt đã khom lưng.
Tôi lạnh lùng nhìn ông ấy: “Năm đó ông đã buôn b/án bao nhiêu phụ nữ, khiến bọn họ sống cuộc sống sống không bằng ch*t, thế nên báo ứng mới tới, báo ứng tới rồi! Tôi cũng là kẻ có tội, tôi rõ ràng biết ông đang làm gì, tôi biết tiền tôi dùng, đồ tôi ăn, thứ tôi mặc đều là l/ột từ m/áu thịt của bọn họ, nhưng tôi lại tham lam cuộc sống ổn bình sung túc, mà coi như không thấy những thứ đó, hưởng thụ cảnh thái bình giả tạo. Tôi có tội, tôi có tội có thể tới trừng ph/ạt tôi mà, tại sao ông trời lại trừng ph/ạt Hoan Hoan của tôi, thằng bé vô tội mà!
Tôi sụp đổ ngồi trên đất gào thét, nỗi đ/au trong lòng lại chẳng hề ng/uôi ngoai được chút nào.
Cho dù tôi băm vằm những người này ra thì có thể như nào đây? Hoan Hoan của tôi, đứa con thích cười thích ồn ào ngoan ngoãn nghe lời ấy cũng không hồi phục lại được dáng vẻ ban đầu, thằng bé cũng không thể sống cuộc sống bình thường được nữa!
Nghe tiếng tôi la hét, Thẩm Quốc Vinh nằm trên mặt đất đột nhiên cười chói tai.
Ông ta hung á/c nhìn về phía bố tôi, nói: “Khi đó khi vào ngành này đã có người từng nói, không phải không có báo ứng, chỉ là chưa đến lúc mà thôi. Bây giờ, báo ứng quả nhiên tới rồi!”