Rể Quý Vô Địch
Sáng ngày thứ hai, Bạch Vũ nhận được điện thoại của Tiền Mạnh Hải và Thẩm Đào muốn cùng nhau ăn cơm, anh đơn giản xử lý chuyện trong tay rồi chuẩn bị đi.
Chỉ là Bạch Vũ còn chưa ra ngoài, Tôn Bất Phàm đã vô cùng lo lắng chạy đến, thần sắc lo lắng nói:
“Sư tổ, sư tổ, không hay rồi, có người ngất xỉu rồi.
“Ông Cổ ngất xỉu rồi.
“Ông ấy đau bụng đến khám, tôi để ông ấy chờ một chút, phía trước còn có hai người, kết quả đợi một lúc, ông ta đã ngã xuống rồi.
Giọng điệu anh ta có chút may mắn, may mắn ông ấy không phải ngã xuống lúc xem bệnh, nếu không làm sao có thể nói rõ được.
Bạch Vũ nghe vậy vội vàng quay về hậu viện.
Hậu viện có bốn gian phòng, Tôn thánh thủ, Công Tôn Uyên và Công Tôn Minh Ngọc mỗi người chiếm một gian, còn lại một gian tạm thời làm phòng khám bệnh.
Lúc Bạch Vũ xông vào, chỉ thấy bên trong có mấy người vây quanh, ông Cổ co quắp trên ghế vẫn không chút động đậy.
Ông ta mặt mày xanh mét, hô hấp khó khăn, khóe miệng còn có nước bọt.
Thím Cổ nghe tin chạy đến, đã nhào vào người ông Cổ kêu gào: “Tội nghiệp mà, ông làm sao vậy?”
“Ông có chuyện gì, tôi và con trai phải làm sao bây giờ?
“Tôi cũng không sống nữa..
Trước thời khắc sống chết, người nhà bệnh nhân khóc trời than đất, đây cũng là nguyên nhân khiến Tôn Bất Phàm tay chân lóng ngóng.
“Đừng khóc nữa!”
Bạch Vũ quát bảo thím Cổ ngừng khóc, sau đó ngồi xổm xuống bắt mạch.
“Ngộ độc thức ăn.
Bạch Vũ nhanh chóng đưa ra chẩn đoán, sau đó nhanh chóng cầm lấy ngân châm, sử dụng châm pháp Tứ Tượng giải độc cho ông Cổ.
Đồng thời, anh bảo Tôn Bất Phàm nấu một chén nước hoa kim ngân.
Sau một lượt châm cứu, màu đen trên mặt ông Cổ nhanh chóng rút đi, gò má thêm chút hồng nhuận, đợi Bạch Vũ châm xuống châm cuối cùng thì cơ thể ông ấy run lên một
cái.
"Qe-"
Ông Cổ điên cuồng nôn vào thùng rác đã chuẩn bị trước...
Năm phút sau, ông Cổ khỏe lại, mắt cũng mở ra, sau khi uống nước hoa kim ngân, người đã trở lại bình thường.
Tôn Bất Phàm ôm lấy mũi nhanh chóng dọn đồ bẩn đi, miễn cho mùi lưu lại quá lâu làm người bệnh phản cảm.
Thím Cổ vô cùng cảm kích: "Bạch thần y, cảm ơn cậu, cậu chính là ân nhân của cả gia đình chúng tôi.
Ông Cổ suy yếu lên tiếng: “Bạch Thần Y, tôi đây là có chuyện gì?”
“Ông ngộ độc thức ăn rồi.
Bạch Vũ nhẹ nhàng như không: “Là có thứ gì đó bị nấm mốc dẫn đến, sau này thức ăn quá hạn hoặc là đã qua bữa, mọi người tốt nhất đừng ăn nữa.
“Đặc biệt là vào thời tiết nóng thế này, những thứ biến chất rồi không thể ăn được nữa.
Anh dặn dò một câu: “Không cẩn thận một cái sẽ có chuyện ngay.
“Ngộ độc thực phẩm? Đồ ăn biến chất?”
Thím Cổ vẻ mặt mờ mịt: “Không phản chứ, những thứ chúng tôi ăn, đều sạch sẽ cả.
“Hơn nữa, nếu là ngộ độc thực phẩm, tôi và lão Cổ cùng ăn như sao, sao tôi lại không có việc gì?”
Bà có chút không hiểu được.
“Đúng thế, tiểu thần y, thức ăn nhà chúng tôi rất sạch sẽ.”
Ông Cổ cũng gật gật đầu: “Tôi ngay cả thức ăn thừa qua bữa cũng không ăn”
Thức ăn không có vấn đề?
Bạch Vũ hơi sững sờ, nhưng không để ý quá nhiều, cho rằng là người già quên: “Cũng có thể là các loại đồ uống, tóm lại, sau này chú ý một chút.
Vợ chồng ông Cổ để lại ba trăm ngàn khám bệnh rồi thiên ân vạn tạ rời đi.
Bạch Vũ lắc đầu, rồi lại khám cho số người còn lại, xem như cho Tôn Bất Phàm nghỉ nửa ngày, sau đó vội vàng chạy đến Túy Tiên Lâu.
Anh và Lưu Phú Quý vừa mới đến phòng hẹn, vợ chồng Tiền Mạnh Hải đã cùng nhau đứng lên, nụ cười trên mặt vô cùng xán lạn
“Em Vũ, hôm qua xem nhẹ em, thật sự là rất xin lỗi”
Thẩm Đào trực tiếp rót một chén rượu trắng: “Xin tha thứ cho chị ánh mắt thiển cận, xem bí phương Tu Hoa thành giấy ăn.
“Anh cũng có trách nhiệm.
Tiền Mạnh Hải cũng rót ba lượt rượu, eo thẳng có chút cong xuống.
“Anh suy nghĩ theo quán tính, cảm thấy em ở tuổi này, có y thuật bất phàm đã thuộc loại lợi hại, sao có thể còn biết bí phương Tu Hoa thất truyền đã lâu?”
“Dù sao đó cũng là thứ cần trải qua thiên chùy bách luyện vô số thí nghiệm mới có thể làm ra được.
“Kết quả lại là anh bị vả mặt rồi, anh tự phạt ba chén”
Hai người bưng rượu trắng lên ừng ực uống cạn, vừa muốn mở chai rượu rót tiếp lại bị Bạch Vũ cản lại.
Bạch Vũ cười nhẹ: "Chị, anh rể, em không trách hai người, nếu đổi lại là em, có lẽ cũng sẽ không tin đó là bí phương Tu Hoa.
“Cho nên hai ngươi căn bản không cần tự trách.
“Hơn nữa, em là đại cổ đông của công ty, nhưng vẫn là chị không ngừng bận rộn, vất vả hai anh chị rồi, chút chuyện nhỏ này thì tính là gì chứ?”
“Việc này không cần phải nhắc lại, tổn thương tình cảm.
Bạch Vũ bưng chén rượu lên: "Tất cả đều đã qua rồi”
Nhìn thấy Bạch Vũ như vậy, Thẩm Đào yên lòng: “Sự độ lượng của em Vũ thật lớn, sau này chị sẽ vô điều kiện tin em. “Em Vũ, còn có một chuyện...
Cô ta rất hổ thẹn móc bí phương ra: “Khăn tay không cẩn thận bị lau sạch đi, có một vị thuốc không nhìn rõ được. Bạch Vũ cười lớn một tiếng, cần lấy bút vèo vèo vèo ghi ra lại, sau đó giao cho Thẩm Đào: “Việc nhỏ mà thôi”
“Ha ha ha, thống khoái, không nói nữa, cùng uống một ly, một hai ba rô.
Tiền Mạnh Hải rót rượu cho ba người, sau đó nặng nề cụng chén, ực một cái uống cạn.
Con mắt Thẩm Đào lộ vẻ cảm kích, còn tưởng rằng Bạch Vũ lần này sẽ nổi giận, không ngờ lại độ lượng như thế, cô thề phải cẩn thận bảo vệ tình cảm này.
“Đinh—”
Sau khi ăn xong một nửa, điện thoại của Tiền Mạnh Hải vang lên, anh nhận nghe, sau đó báo vị trí của mình.
“Em Vũ, đợi lát nữa có một vị khách quan trọng đến, anh biết em không thích xã giao, nhưng người này vô cùng có lợi đối với y quán của em.”
“Nếu như em được ông ấy coi trọng, y giới Trung Hải sẽ không ai dám làm khó dễ em.
Bạch Vũ khẽ giật mình: “Ai hả?”
Tiền Mạnh Hải cười thần bí: “Đợt lát nữa em sẽ biết”
Không lâu sau, cửa phòng bị gõ vang, Thẩm Đào bước lên mở cửa.
“Tiền lão đệ, em dâu Thẩm, chào buổi trưa, gặp mấy người một lần thật đúng là khó mà.”
Một người đàn ông trung niên cười lớn đi đến, người mặc âu phục, tóc vuốt thẳng tắp.
“Sao vậy?”
“Lo tôi tìm hai người vay tiền đền bù vào lỗ hổng bảo hiểm y tế sao, mấy lần đều làm tôi đến văn phòng mà không gặp được các người?”
Nửa đùa nửa thật, lộ ra quan hệ thân mật của ông ta và hai vợ chồng Tiền Mạnh Hải.
Bạch Vũ cảm thấy đối phương có chút quen mắt, sau đó vỗ đầu một cái nhớ ra.
Người đứng đầu Bộ Y Tế Dương Diệu Đông.
Đây chính là nhân vật lớn thường xuyên xuất hiện trên TV, nằm trong tay vận mệnh của các phòng khám và y quán lớn.
Tiền Mạnh Hải cười đi lên bắt tay với Dương Diệu Đông:
“Anh Dương nói quá lời, tôi thật sự không phải trốn anh, mà là gần đây tôi cũng sứt đầu mẻ trán.
“Anh cũng không phải không biết, mấy tháng này, tôi bị ông cụ ngày đêm giục sinh con, tôi và Thẩm Đào bôn ba bốn phía cầu y
Nói đến đây, anh ta lại thở dài ra: “Tôi ngay cả thời gian ngủ cũng có thể tiết kiệm được chút nào hay chút đó, nào có thời gian rảnh ngồi ở phòng làm việc chứ?" Nhờ có Bạch Vũ, thời gian cực khổ cuối cùng cũng qua.
“Đó đúng là tác phong của ông cụ Tiền.
Dương Diệu Đông bước lên nắm tay cười nói: “Ông ấy còn bảo tôi giới thiệu cho cậu mấy danh y đó, đáng tiếc những người tôi tìm đều đã bị cậu tìm rồi.
Quan hệ giữa ông ta và nhà họ Tiền không tệ, cho nên biết ông cụ Tiền sốt ruột muốn ôm cháu, cũng hiểu được nỗi lo lắng của Tiền Mạnh Hải.
Thẩm Đào kéo một cái ghế ra cho Dương Diệu Đông: “Anh Dương có lòng rồi.”
Dương Diệu Đông cười: “Nhưng mà hôm nay hai người có thời gian đến đây thưởng thức mỹ thực, sao phải là nói hai người đã làm xong hết rồi không?”
“Ha ha, quả thật giải quyết xong rồi.”
Tiền Mạnh Hải cười lớn một tiếng: “Này cũng phải nhờ vào em Bạch đây”
“Anh Dương, tôi giới thiệu cho anh một chút, đây là Bạch Vũ, em Bạch, người giỏi y dược, cũng là quý nhân của tôi”
Tay anh ta chỉ Bạch Vũ: “Cậu ấy giải quyết hoàn cảnh khó của em và Thẩm Đào
“Em Vũ, đây là người đứng đầu Sở Y Tế, Dương Diệu Đông, anh Dương”
Tiền Mạnh Hải lại giới thiệu với Bạch Vũ một câu:
“Sau này Dược phẩm Bách Hoa và y quán có vấn đề, cứ gọi cho anh ấy, cam đoan anh Dương sẽ giải quyết thỏa đáng cho em.”
Sát khí quấn thân.