Sa Lưới
Chương 10. Vật cản
Sáng nay có mưa phùn, Tô Mễ ngồi bên ngoài lặng lẽ nhìn hạt mưa đậu trên những tán lá cây rồi trĩu xuống. Đợi bên ngoài tạnh mưa hẳn cô mới qua nhà bếp, có vài người ở trong chào hỏi.
Lý Triển ngậm một họng bánh bao lí nhí chào cô “Chị Tô, bánh bao ở trong sửng hấp, ăn lúc nóng mới ngon?”.
Tô Mễ mím môi, hôm qua cô dậy trễ, lúc thức dậy mọi người đều đã ra ngoài làm việc. Bữa sáng trở thành bửa trưa nên sáng nay có chút ngại, cô nói cảm ơn rồi tự mình lấy một cái.
Hướng Hiểu Oánh từ bên ngoài vào, nhìn cô gái trắng trẻo ngồi bên cạnh Lý Triển. Đôi mắt nhướng lên, tiếng dép gõ lên sàn cố tình vang dội. Tô Mễ ngẩng đầu nhìn lên, lọt vào mắt là hình ảnh người phụ nữ cao ráo mặt một cái váy dài màu đỏ đến mắt cá chân, phần trên ôm lấy bộ ngực nặng trĩu, eo mảnh bằng một vòng ôm. Đi lên một chút là khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, chân mày được kẻ nét đậm, môi đỏ, đuôi mắt đầy hương vị quyến rũ.
Tô Mễ nhìn qua Lý Triển, lúc này cậu ta mới nuốt xong một họng bánh bao, quẹt miệng giới thiệu “Chị Tô, đây là chị Hiểu Oánh phụ trách bửa cơm hằng ngày ở đây”. Nói đoạn nhìn qua Hướng Hiểu Oánh “Chị Tô vừa mới đến, chị xem chị ấy thích gì thì nấu nhé”.
Hướng Hiểu Oánh chau mày, đi lướt qua “Đến đây đi làm hay nghĩ dưỡng, muốn ăn cái gì liền có hay sao?”.
Tô Mễ trầm mặc, Lý Triển ngớ người quay đầu nhìn chị ta. Không phải thường ngày rất dễ nói chuyện hay sao, sao hôm nay lại cọc cằn như vậy.
Cậu ta vỗ vai Tô Mễ rồi đứng dậy đi qua dỗ dành Hướng Hiểu Oánh. Tô Mễ nghe tiếng cười khúc khích phía sau thì cảm thán, phụ nữ luôn rất dễ dỗ dành, cô yên lặng ăn nốt phần còn lại.
Trình Sầm vừa luyện tập xà đơn xong, quần áo trên người vẫn chưa thay ra, anh lấy áo lau mồ hôi trên ngực rồi vắt qua cổ.
Tủ lạnh vừa có thêm bia mới, tuy Hướng Hiểu Oánh luôn phàn nàn nhưng chị ta vẫn đều đặn phục vụ đầy đủ nhu cầu ăn uống của những người đàn ông này. Trình Sầm lấy nước suối, uống hết nửa chai mới đến bên cạnh Tô Mễ ngồi xuống.
Anh ngã người vắt chéo hai chân, bắt lấy bàn tay dưới bàn nghịch.
Tô Mễ muốn rút tay về nhưng sức lực yếu ớt, tay nằm trong tay anh bị nắn đến mềm mại. Cô run lên nhìn anh, môi mấp máy như cảnh cáo.
Anh buồn cười, nhéo má cô đè thấp giọng chỉ cho hai người nghe “Còn trừng nửa tôi hôn em tại đây”.
Tô Mễ nấc lên, không dám lộn xộn. Trình Sầm hài lòng, lấy nốt miếng bánh bao còn lại trên tay cô bỏ vào miệng nhai.
Hướng Hiểu Oánh nghe tiếng Trình Sầm liền đẩy Lý Triển qua một bên, lấy hai cái bánh bao bỏ lên đĩa đưa qua.
Hướng Hiểu Oánh “Sầm, cậu cũng ăn sáng đi. Luyện tập như vậy mất rất nhiều sức”.
Sợ có người nhìn thấy Trình Sầm nắm tay mình, Tô Mễ vội vàng rút về, bảo mình ăn xong rồi đứng dậy về phòng.
Trình Sầm nhìn theo, Hướng Hiểu Oánh đứng bên cạnh nhìn Trình Sầm, trong lòng chợt nhận ra gì đó. Đôi mắt ghim chặt lên người Tô Mễ, mùi vị chua lòm trào lên cổ họng.
Dương Thắng muốn lên lớp buổi sáng, ăn sáng xong liền xách Lý Triển đi tìm Tô Mễ. Ba người ngồi trong phòng đến giữa trưa thì có còi báo động tập hợp vang lên.
Hai người đứng dậy chạy ra ngoài, Tô Mễ đi theo nhìn từng người lên leo lên hai chiếc xe jeep. Cô kinh ngạc nhìn ba trong số tám người có mang theo súng bắn tỉa.
Tề Hựu Châu ở lại, ngoắc Tô Mễ vào phòng giám sát. Ở đây có rất nhiều màn hình quan sát, trên đó là khung cảnh rừng Tây Lương với rất nhiều góc độ.
Tề Hựu Châu chăm chú nhìn qua camera giám sát, một bên trầm giọng nói chuyện với Tô Mễ “Tiếng còi em vừa nghe là tiếng còi báo động, camera giám sát phát hiện có người đột nhập vào rừng”.
Tô Mễ gật đầu, lướt qua từng màn hình lớn “Nhưng bây giờ là ban ngày, họ lớn mật như thế sao?”.
Anh ta ngã người về sau “Tình huống xấu nhất vẫn có, hoặc giả lẽ chỉ là bọn người vượt biên giới trái phép”.
Hai người ngồi một lúc lâu mới thấy hai chiếc xe jeep xuất hiện trên màn hình, Tề Hựu Châu cầm bộ đàm thông báo cho Trình Sầm phương hướng.
Tô Mễ nhìn chăm chăm màn hình bên trái cuối cùng, chiếc xe jeep của Trình Sầm đang đậu ở đó. Cô chợt nhớ ra, hôm qua hai người ở trong xe kịch liệt như vậy liệu có lọt vào camera giám sát hay không.
Tay nắm vạt áo, ngón chân cuộn lại bất an.
Da mặt Tô Mễ mỏng, trong đầu luôn nhớ đến chuyện hôm qua. Ngồi được một lúc liền không chịu được, đẩy ghế rời khỏi.
Trình Sầm thông qua bộ đàm nghe tiếng động hỏi Tề Hựu Châu.
Tề Hựu Châu xoay người nhìn Tô Mễ rời khỏi “Tô Mễ vừa ở đây”.
Trình Sầm lên xe tập hợp với mọi người, lấy mũ đội lên đánh tay láy. Chiếc xe jeep chạy phăng phăng trên con đường mòn phủ đầy cây cối, giẫm qua lá khô chạy về phía trước.
Đến chiều bọn họ mới trở về, Tô Mễ nghe được Lý Triển nói thì ra là bọn người vượt biên giới trái phép. Bọn họ giữ lại giao cho cục cảnh sát xử lý, công việc này không nằm trong trách nhiệm của bọn họ.
Tô Mễ vừa làm việc vừa nói chuyện với Lý Triển. Chu Yến Dương vừa gửi qua một tấm ảnh, là trường hợp cô ấy xử lý sáng nay. Một con tê giác bị bắt cưa sừng được giải cứu kịp thời, trên cơ thể đầy rẫy vết chém. Cô xem đi xem lại tấm hình cô ấy chụp, lông mày nhíu chặt.
Lý Triển huyên thuyên một hồi lâu không thấy Tô Mễ trả lời, liếc mắt nhìn qua.
Thấy cô đang tập trung nên không làm phiền, giương mắt nhìn quanh một vòng.
Cổng bên ngoài bị kéo mở, cậu ta ngạc nhiên, bây giờ còn ai muốn ra ngoài nửa. Vừa định đi qua thì thấy thân hình uyển chuyển của Hướng Hiểu Oánh đi vào, Lý Triển đứng dậy đi qua.
Lý Triển “Chị Hiểu Oánh, có chuyện gì hả?”.
Hướng Hiểu Oánh liếc cậu ta “Không có chuyện thì không đến được sao?”.
Cậu ta gãi đầu cười cười “Không phải vậy, ý em là chị đến đây làm gì?”.
Thông thường Hướng Hiểu Oánh chỉ đến một lần vào buổi sáng, làm xong cơm nước chị ta sẽ rời khỏi. Rất hiếm khi đến vào giờ này, chỉ khi có tiệc tùng chị ta mới ở lại.