Sa Lưới

Chiêm Hỉ
Cập nhật:

Chương 9. Mùi vị tanh ngọt

Chiếc xe jeep của Trình Sầm chậm chạp rẽ vào bãi đỗ, ở đây có ba chiếc xe jeep chuyên dụng. Chiếc xe Lý Triển lái là chiếc chuyên sử dụng nhất, còn một chiếc cũ hơn đậu ở cuối bãi xe rất ít khi sử dụng. Chiếc Trình Sầm đang lái thuộc quyền sở hữu của anh, ngoài công việc và sinh hoạt hằng ngày, Trình Sầm để ý nhất là xe của mình. Ở đây ai cũng biết anh yêu xe như mạng, cũng biết rằng anh lái xe không cần mạng. Ai cũng phải công nhận rằng tay lái của anh rất cứng. Trình Sầm rút chìa khoá xuống xe, vòng ra mở cửa, hai tay luồn qua eo và đùi Tô Mễ muốn bế cô lên. Tô Mễ bị đánh thức, nỉ non mở mắt, vừa hay đập vào lồng ngực cứng rắn, cô giật mình giãy giụa. Tô Mễ khàn giọng, chất giọng bị đè xuống thấp nhất, như bị nghiền qua “Tôi tự đi”. Cô ôm hộp dụng cụ y tế lảo đảo chạy về phòng, chân mềm nhũn mấy lần suýt té. Trình Sầm nhìn cô vào phòng mới lấy áo vắt qua vai, thong thể trở về phòng. Lý Triển ngồi bên ngoài thấy một màn này, đứng dậy hỏi “Anh, sao đi lâu vậy?”. Trình Sầm ung dung “Đi thêm một vòng kiểm tra”. Mùi hương không nên có xuất hiện thoang thoảng, Lý Triển nghi hoặc nhìn Trình Sầm cởi trần châm thuốc. Lý Triển từng bị Dương Thắng dụ dỗ đến chỗ massage trá hình, lúc đó cậu ta vừa vào đội được mấy tháng. Lần đầu tiên đến những nơi như thế nào Lý Triển kêu gào không muốn, luôn miệng mắng Dương Thắng là chó động dục. Đến khi xong việc mới biết thì ra những người trong đội ai cũng từng đến đây giải tỏa, kể cả Trình Sầm. Trên đường về Dương Thắng cười gằn chửi cậu giả tạo, còn nói rằng người cậu ta vừa chơi đã từng phục vụ Trình Sầm. Mầm non mới nhú như Lý Triển chết lặng, mãi sau này mới biết được những người ở đây đều giải tỏa dục vọng bằng cách này. Trình Sầm là người có sức lực lớn nhất trong đội, một mình anh từng vật ngã bảy tám người liên tiếp. Bọn họ đều từ quân ngũ bước ra, sức lực ai nấy đều rất lớn, vậy mà một mình Trình Sầm có thể giải quyết gần mười người. Tương đương với đó là nhu cầu tình dục cao ngất ngưỡng, tuy nhiên Trình Sầm chỉ đến khi thật sự muốn giải quyết bằng cách đó, cách mấy tháng anh mới lên trấn một lần. Lý Triển nhẩm đếm, hình như nửa năm rồi Trình Sầm không ra ngoài. Dáng vẻ sợ sệt của Tô Mễ lúc nãy, mùi vị tanh ngọt trên người Trình Sầm. Lý Triển ngộ ra gì đó, thậm lặng cầu phúc cho Tô Mễ nhỏ bé. Tô Mễ trở về phòng liền vọt vào phòng tắm súc miệng, đánh răng hai lần vẫn còn cảm thấy mùi tanh nồng trong miệng. Cô mím môi vuốt mặt, cởi đồ tắm rửa. Tắm xong cô ngồi trên giường ngẩn người, điện thoại để trên bàn rung lên. Tô Mễ cầm lên xem, đợi một lúc sau mới chậm chạp bắt máy. Tô Mễ “Mẹ?”. Lũy Yểu phàn nàn “Ở đâu mà gọi mấy lần con không nghe? Bây giờ đang ở nơi nào?”. Tô Mễ nhăn mày, giọng lạnh nhạt “Lúc nãy con bận, bây giờ đang ở Tây Lương”. Lũy Yểu “Là ở đâu? Con lại đi đến cái chốn nào nửa hả? Làm bác sĩ trong bệnh viện thành phố không muốn, cứ muốn vào cái hiệp hội gì đó làm khó mình”. Tô Mễ không muốn nghe, ậm ừ vài câu rồi bảo mình bận. Cha mẹ ly hôn khi cô lên mười, bây giờ mỗi người đều có một gia đình riêng. Cha cô là người vô tâm, từ khi tách ra chưa từng muốn biết cô sống chết ra sao. Còn Luỹ Yểu lại khác, mặc dù bà giao Tô Mễ cho bà ngoại nuôi nấng nhưng vẫn đều đặn gửi tiền về cho cô ăn học. Khi Tô Mễ lên đại học bà mới ngưng chu cấp, một năm trước khi cô bắt đầu đổi công việc thì Luỹ Yểu vô cùng không hài lòng, mỗi lần gọi đến nói được vài câu lại cằn nhằn. Tô Mễ thời gian đầu còn có thể lắng nghe, sau đó kiên nhẫn bị rút cạn, luôn tìm cách tắt máy. Tô Mễ ngủ đến chiều, bị tiếng hô vang bên ngoài đánh thức. Cô xốc người ngồi dậy nhìn ra, bên ngoài một đám đàn ông đang cởi trần chạy bộ. Cơ bắp, mồ hôi, làn da đen khỏe khoắn bại lộ trong nắng chiều. Tô Mễ rũ mắt không nhìn nửa, nếu để Chu Yến Dương thấy được một màn này khẳng định sẽ lại bắt cô xem AV giải toả. Cô xuống giường rửa mặt, làm xong mới lấy laptop ra làm việc. Tiếng hô vang dội không bao lâu thì ngừng, nửa giờ sau có người gõ cửa phòng Tô Mễ. Dương Thắng có chút xấu hổ gãi đầu “Tô Mễ làm phiền em một chút”. Tô Mễ “Không sao, có chuyện gì vậy anh?”. Dương Thắng chìa quyển sổ chi chít chữ ban sáng, chỉ lên một dòng chữ nghệch ngoạc hỏi “Sáng nay viết vội quá, bây giờ đọc lại không hiểu. Em giải thích giúp anh một chút được không?”. Tô Mễ nhận quyển sổ, ước chừng năm phút sau mới đọc được dòng chữ kia. Chậm rãi giải thích cho anh ta nghe. Dương Thắng nhìn khuôn mặt nhỏ bằng một bàn tay của cô gái trước mặt, ngũ quan đẹp đến loá mắt âm thầm hít một hơi. Rũ mắt không dám nhìn nửa, tập trung nghe Tô Mễ giải thích. “Anh Sầm, tối nay lên trấn không?”. Tề Hựu Châu huýt vai Trình Sầm, kéo áo lên lau mồ hôi trên mặt. Trình Sầm tựa lên cây cột cao ngất, rút thuốc châm lên, xuyên qua làn khói vừa nhả ra nhìn Tô Mễ nhu thuận đứng bên cạnh Dương Thắng cười nói. Dáng vẻ sinh động đẹp mắt, nơi nào đó trong người nóng lên, ngứa ngáy chạy thẳng vào tim. Tề Hựu Châu thấy Trình Sầm không trả lời, liếc mắt nhìn theo tầm mắt anh. Thấy một màn trước mặt liền cảm thán, bọn đàn ông này đang bắt đầu quấn lấy cô gái nhỏ kia. Trình Sầm dụi tắt thuốc vứt đi, xoay người đến con giếng phía sau tắm rửa.