Sa Lưới

Chiêm Hỉ
Cập nhật:

Chương 11. Mềm lòng

Đến tối trễ Trình Sầm mới trở về, Lý Triển ngồi trong nhà bảo vệ mở cổng cho anh. Khi Trình Sầm láy xe qua cổng bị Lý Triển gọi lại. Cậu ta ra vẻ bất đắc dĩ “Anh, chị Hiểu Oánh tối nay ngủ ở đây”. Trình Sầm tháo mũ trên đầu, ngón tay gõ lên vô lăng, biểu cảm hững hờ “Ngủ ở đây làm gì?”. Lý Triển nhún vai “Buổi chiều nói là có việc gần đây, trễ chuyến xe cuối cùng lên trấn nên đến đây ngủ nhờ”. Trình Sầm không lên tiếng láy xe vào bãi đổ, chiều nay anh không về cùng mấy người ở đây mà lên sở cảnh sát trên trấn. Về chuyện phát hiện người vượt biên giới trái phép có hệ luỵ đến vấn nạn buôn bán phụ nữ và trẻ em sang biên giới làm nô lệ, anh ở trên trấn bàn bạc phối hợp với cảnh sát hỗ trợ họ để mắt đến vấn đề này. Dĩ nhiên chỉ nằm trong khu vực anh giám sát, đây cũng không phải trách nhiệm trọng yếu nên anh chỉ đảm bảo có thể hỗ trợ trong khả năng cho phép. Anh ngồi trong xe châm thuốc, rít vài hơi rồi dụi tắt thuốc xuống xe. Tô Mễ vừa tắm xong, trên người vẫn còn hơi nước và mùi sữa tắm thơm ngất. Vừa chuẩn bị leo lên giường thì bị tiếng gõ cửa kéo lại. Cô vắt khăn lên đi qua mở cửa, cửa vừa mở đập vào mắt là thân hình cao lớn cuồn cuộn cơ bắp, bóng dáng cao ngất chắn hết ánh sáng bên ngoài rọi vào. Tô Mễ giật mình lùi về sau mấy bước muốn đóng cửa, Trình Sầm nhanh hơn một bước chen chân vào. Một tay kéo cửa một tay bắt lấy eo cô, anh đóng cửa xoay người đè Tô Mễ lên cửa. Eo bị xách lên một cách nhẹ nhàng, Tô Mễ hô lên muốn chạy trốn. Trình Sầm vùi đầu vào cổ cô ngửi ngửi, mùi thơm ngọt ngào khuấy đảo khứu giác. Trình Sầm liếm môi trầm giọng “Vừa tắm xong hửm?. Tô Mễ đẩy lồng ngực đang ép sát cơ thể “Trình Sầm, anh buông tôi ra”. Môi lưỡi ngứa ngáy vô cùng, anh cười cười đè môi xuống mút lấy phần cổ trắng nõn. Tô Mễ bị kích thích vươn người lên nức nở làm cho cái cổ thon dài lộ ra, Trình Sầm càng dễ dàng xâm chiếm. Anh cắn mạnh đến khi nghe tiếng khóc xen lẫn tiếng rên rỉ lọt vào tai mới nhả ra dùng lưỡi liếm quanh vết cắn, Tô Mễ vô cùng nhạy cảm vừa bị cắn liếm vài cái liền rỉ nước, cô khóc nấc kẹp chặt hai đùi. Tô Mễ nức nở cầu xin “Trình Sầm nhẹ một chút, đau quá…huhu”. Trình Sầm bức người ra, cảm giác căng trướng làm anh chửi tục một tiếng. Cúi đầu đè lên cánh môi đang hé mở mút mạnh, bàn tay bên eo đi lên chụp lấy hai luồng mềm mại nhào nặn. Trình Sầm trầm giọng gắt lên “Con mẹ nó, lại dám không mặc áo lót. Em muốn chết có đúng không?”. Vừa nói vừa nhéo đầu ti kéo mạnh, lực cắn ở môi tăng thêm mấy phần, hơi thở thô trầm cuốn lấy không khí và nước bọt trong miệng Tô Mễ nuốt vào. Tô Mễ bật khóc, cơ thể mềm oặt tựa lên người anh run rẩy. Cô nức nở cầu xin “Đừng nhéo, Trình Sầm đừng nhéo…đau quá…ưm”. Cách một lớp áo mỏng Trình Sầm cắn đầu ti nhô lên, lực cắn tựa như trừng phạt cô không biết nặng nhẹ mà không mặc áo ngực. Tô Mễ bị đau bật khóc, tay cố đẩy đầu anh ra, tiếng rên rỉ đan xen tiếng khóc làm Trình Sầm càng hưng phấn. Anh ngẩng đầu lên, cách môi cô một đốt ngón tay trầm giọng “Sau này còn dám nửa không?”. Vừa nói vừa nhào nặn một bên ngực, một tay lần xuống mông cô bóp mạnh kéo lên dán sát bụng dưới đang căng trướng. Tô Mễ vừa nức nở vừa lắc đầu “Không dám, không dám nửa…anh buông tôi ra…hức”. Trình Sầm hài lòng, ngón tay cuốn lấy đầu ti nhéo nhéo, vỗ mông cô “Lấy áo lót mặc vào”. Tô Mễ được tự do liền mềm nhũn hai chân, lấy áo lót muốn đi vào phòng tắm mặc vào. Trình Sầm tựa người lên cửa khoanh tay, mắt dán lên cặp mông đang vểnh lên gằn giọng “Đi đâu”. Cô quay đầu, giọng nhỏ xíu “Đi thay áo”. “Thay ở đây”. Anh không cho cô thương lượng, ý cảnh cáo tràn đầy trong mắt. Mặc dù từ trên xuống dưới đề bị anh thấy qua cũng cắn qua hôn qua, thậm chí còn càn gỡ làm chuyện thân mật nhất của nam nữ nhưng Tô Mễ vẫn không quen, ngại ngùng lùi về sau mấy bước. Muốn nói nhưng lại sợ, đứng tại chỗ giằng co. Trình Sầm nhướng mày, nhấc chân đi qua “Vậy để tôi thay cho em”. Tô Mễ từ chối ngay lập tức “Không cần, tôi tự thay được”. Nói đoạn xoay người cởi áo, áo ngủ vừa được cởi eo lại bị bắt lấy. Tô Mễ hét nhỏ “Trình Sầm”. Trình Sầm không quan tâm “Vẫn nên để tôi mặc cho em”. Anh lấy áo lót trong tay cô, cúi đầu ngậm lấy đầu ti cương cứng mút mạnh. Tô Mễ bị kích thích nức nở, dòng nhiệt trong cơ thể liên tục trào ra. Cô khóc nhỏ đẩy đầu anh ra, Trình Sầm dứt khoác ôm người lên giường, môi từ ngực di chuyển xuống rốn liếm một vòng. Ngón tay đè lên quần, xuyên qua lớp vải mân mê đóa hoa nhạy cảm. Tô Mễ nhạy cảm dùng hết sức khép chân lại, luôn miệng gọi tên anh, lời cầu xin bị mắc kẹt trong cổ họng không thoát ra được. Cắn mút một hồi lâu Trình Sầm mềm lòng ôm eo nhấc người ngồi lên đùi mình, mặc áo lót lại cho cô “Sau này để tôi biết em không mặc áo lót ra ngoài tôi sẽ chơi em không xuống giường được”. Tô Mễ nấc lên, run rẩy gật đầu rồi lại lắc đầu. Mặc áo cho cô xong anh lại không thoã mãn liếm môi “Hôn tôi một cái”. Tô Mễ dại ra, thật lâu sau mới in lên môi anh một nụ hôn, nụ hôn lướt qua khiến anh không thoã mãn, nắm lấy eo cô hôn sâu. Đến khi người mềm oặt không còn sức phản kháng Trình Sầm mới để cô ngồi lên giường kéo chăn phủ lên. Trình Sầm đi rồi Tô Mễ mới dám nhích người, bò xuống giường khoá cửa tắt đèn. Ở bên ngoài vắng vẻ, chỉ còn vài ánh đèn lay lắt. Trình Sầm rút điếu thuốc châm lên, mở cái điện thoại bàn phím thịnh hành vài thập niên trước lên xem. Khói thuốc lượng lờ trong không khí, mũi vẫn còn đọng lại mùi thơm ngọt ngào trên cơ thể cô. Anh rít một hơi nhét tay vào túi quần lấy ra ba cái hộp vuông nhỏ bằng lòng bàn tay ngắm nghía, lần sau sẽ không mềm lòng tha cho cô nửa, mà số lượng này chắc chắn không đủ dùng. Sợ rằng khi nếm được mùi vị mất hồn trong cơ thể cô anh sẽ không khống chế được mà chơi chết cô, mà Trình Sầm cũng không định cho cô sống dưới thân mình.