Chương 2

Đang cập nhật
Cập nhật:
Nói ra cũng thật trùng hợp, hai người vốn chẳng mấy khi giao thoa như tôi và Cố Thanh Phong, sau vụ làm đổ sữa lên giày lại liên tục gặp nhau. Đầu tiên là trong giờ học môn tự chọn ở tòa nhà Nghệ Phủ. Tiếp theo, cả hai lại cùng đăng ký giờ học bóng rổ trùng nhau. Chưa hết, sau buổi học bóng rổ, tôi lại đụng mặt anh ta ở tiệm tạp hóa trong nhà ăn. Lúc tôi đang cúi đầu quét mã thanh toán, Cố Thanh Phong cùng đồng đội ôm quả bóng bước vào. Ban đầu tôi còn chẳng để ý, đến khi bạn của anh ta lên tiếng thì tôi mới tỉnh ra. “Đại ca à, vì một đôi giày mà ngày nào cậu cũng lên tường tỏ tình, không thấy mệt sao?” Người nói chính là Từ Tử Dương – đội phó đội bóng rổ, còn Cố Thanh Phong là đội trưởng. Nếu các bạn hỏi tôi làm sao biết chuyện này, thì phải kể một chút về cuộc sống trong câu lạc bộ của tôi. Ngoài giờ học, tôi tham gia vào câu lạc bộ báo chí của trường, thường xuyên làm các bài phỏng vấn trong khuôn viên trường. Hồi năm nhất, tôi từng phỏng vấn trực tiếp đội bóng rổ của trường. Khi đó, Cố Thanh Phong đang học năm hai và là đội phó. Bây giờ anh ta lên năm ba, gần đây đội trưởng Giang Hoài chuẩn bị tốt nghiệp nên Cố Thanh Phong lên tiếp quản vị trí của Giang Hoài. Quay lại chuyện Từ Tử Dương và Cố Thanh Phong nói. Chỉ thấy Cố Thanh Phong thản nhiên đáp: “Tôi không tin mình không tìm được cô ấy.” Tôi bất giác rùng mình, trời ơi, người khác không nhận ra tôi là chuyện bình thường, nhưng với danh tiếng và nhan sắc như Cố Thanh Phong, đến mức các nữ sinh trong trường muốn đóng khung ảnh để treo tường ngắm, thì làm gì có ai không biết anh ta cơ? Mặc kệ, giữ mạng quan trọng hơn, phải chạy thôi! Về đến ký túc xá, tôi vẫn còn hoảng hốt, lập tức bắt đầu nghĩ cách tự c/ứu lấy mình. “Này, các cậu thấy Cố Thanh Phong bày trò này rốt cuộc là vì cái gì thế? Giày gì mà đáng để anh ấy lên tường tỏ tình hết lần này đến lần khác?” Tôi giả vờ tò mò hỏi. Quả nhiên, dưới sự dẫn dắt của tôi, ngọn lửa hóng hớt trong phòng nhanh chóng bùng lên. “Tớ nghe nói đôi giày đó là anh phải canh mới m/ua được trong đợt ủng hộ thương hiệu nội địa.” – Tiểu Cửu chia sẻ thông tin. “Bảo sao nhìn đôi giày đó quen mắt. Hóa ra là mẫu từng hot trên livestream!” – Y Y cũng lên tiếng, làm tôi muốn cảm thán nếu thương hiệu đó trả tiền quảng cáo thì chắc chúng tôi đã sớm giàu. “Nhưng chuyện này giống một vụ bí ẩn thì đúng hơn.” – Y Y vừa phân tích vừa cầm điện thoại. “Trời đất, lại nữa kìa!” Cô nàng phấn khích giơ điện thoại lên, trên màn hình lại là bài đăng trên tường tỏ tình của Cố Thanh Phong: “Bạn nữ ăn bánh bao ở nhà ăn số 4, chúng ta sắp gặp nhau rồi. – Cố Thanh Phong.” “Trời đất? Đến cả chuyện cậu ăn bánh bao mà hắn cũng biết luôn? Hắn thần kỳ vậy?” – Các bạn cùng phòng tôi cảm thán. Tuy nhiên, tôi vẫn giữ một tia hy vọng mong manh. Vì hôm đó tôi cầm bánh bao quá rõ ràng, đến mức không bảo vệ được hộp sữa. Anh ấy nhớ bánh bao cũng là bình thường thôi, phải không? Đúng lúc này, điện thoại tôi đổ chuông. “Bạn có đơn hàng mới, bạn có đơn hàng mới…” – Tiếng chuông tôi tải từ Weibo về vang lên, thú vị đến mức tôi cảm thấy rất đáng giá. Là cuộc gọi từ Sở Tiêu – chủ tịch câu lạc bộ báo chí. “Alo, có chuyện gì thế ạ?” “Minh Lãng, tuần sau đội bóng rổ của trường có một trận đấu quan trọng, trường yêu cầu câu lạc bộ chúng ta cử người tới tường thuật trực tiếp.” “Được thôi, em sẽ bàn với Sơ Nhi để chuẩn bị danh sách phỏng vấn và nội dung kịch bản.” "Ừ, nếu chỉ đơn giản vậy thì anh đã không gọi cho em rồi, Gọi điện chẳng phải phiền lắm sao?" “ Hả?” Cũng đúng, Chu Tiêu luôn là người thích dùng tin nhắn nếu có thể, không giải quyết được bằng chữ thì mới dùng âm thanh, không xong thì mới gọi điện. Trông có vẻ là một chuyện quang trọng. "Vậy anh nói đi ạ." … Sau khoảng ba phút nghe Chu Tiêu giải thích, tôi cũng hiểu sơ qua tình hình. Trận đấu lần này là trận loại trực tiếp giữa trường tôi – Đại học J và Đại học C. Nếu thắng, chúng tôi sẽ vào vòng chung kết, có cơ hội giành chức vô địch giải tỉnh. Nếu thua, vẫn có thể tranh top 3, nhưng đây vẫn là thành tích tốt nhất trong vài năm gần đây. Trận này là cơ hội lớn để quảng bá trường. Còn tại sao tôi lại được chọn đi? Nghe nói đó là quyết định của đội bóng rổ. Sở Tiêu bảo họ khen bài phỏng vấn lần trước của tôi rất hay, nên muốn tôi tham gia lần nữa. Haizz, tài năng quá cũng thật khó sống. Nhưng… tôi phải làm sao nếu gặp Cố Thanh Phong đây? Đúng là duyên phận kỳ diệu, muốn trốn cũng không trốn nổi.