Chương 6

Đang cập nhật
Cập nhật:
Trên đường về ký túc xá, câu hỏi của Diêu Tử Nghệ cứ quanh quẩn trong đầu tôi: “Chị có người mình thích không?” Đúng là một câu hỏi khó trả lời. Thực ra, trong lòng tôi luôn có một hình mẫu lý tưởng: một chàng trai cao g/ầy, lạnh lùng bên ngoài nhưng ấm áp bên trong. Không biết sao, khi nghĩ đến điều đó, cái tên đầu tiên hiện lên trong đầu tôi lại là Cố Thanh Phong. Phải nói rằng, Cố Thanh Phong rất hợp với hình tượng nam chính trong tiểu thuyết mà tôi luôn mơ mộng. Cao g/ầy, tính cách trầm lặng, lúc chơi bóng rổ thì nhiệt huyết rực ch/áy, còn khi học thì luôn đứng đầu lớp. “Trời ạ, Cố Thanh Phong! Quá xứng đáng luôn!” Xin lỗi, tôi không kìm được mà nói ra thành tiếng. May mà giọng đủ nhỏ, mọi người xung quanh đang bận rộn việc của mình nên không ai để ý đến suy nghĩ không đứng đắn của tôi. Nếu không, tôi cũng chẳng biết giải thích thế nào. Như bị m/a xui q/uỷ khiến, tôi đăng một dòng trạng thái lên trang cá nhân: “Cảm giác thích một người là như thế nào nhỉ? Tiểu Lãng không không hiểu.” Sau đó, tôi đặt điện thoại xuống rồi đi ra giặt đồ. Chưa đến 15 phút sau, từ lúc giặt đồ, gấp lại và xếp vào tủ, Tiểu Cửu đã cười nham hiểm, nhắc tôi kiểm tra điện thoại. Chuyện gì với trang cá nhân của tôi vậy? Trời ơi, nó n/ổ tung rồi! Hơn chục bình luận, tất cả đều nhắm thẳng vào tôi. “Chắc chắn là một chàng trai khiến Minh Lãng từ bỏ bánh bao ở nhà ăn mới.” Bạn khó mà tưởng tượng được chỉ cần vài người quen biết nhau, dù trên mạng xã hội, cũng có thể tạo thành một bầu không khí hóng hớt cực kỳ mãnh liệt. Và ng/uồn cơn của sự việc lại chính là tên sát thần Sở Tiêu – hội trưởng của tôi. Trời ạ, sao mọi người hiểu tôi thế này? Nếu có gì khiến tôi từ bỏ bánh bao ở nhà ăn mới, thì chắc chắn đó phải là thứ còn hấp dẫn hơn cả bánh bao! Trong số các bình luận, cũng có vài người nghiêm túc trả lời. “Thích là khi thấy người đó, tự nhiên cậu muốn cười.” “Có lẽ là cảm giác vừa ngọt ngào vừa chua xót, còn tùy xem là đơn phương hay cả hai cùng hướng về nhau.” “Cậu thích ăn bánh bao nhà ăn mới lắm à?” Tôi nhìn vào ảnh đại diện. Là Cố Thanh Phong. Tôi lập tức trả lời: “Không, không có đâu, mọi người chỉ đùa thôi mà.” Tên Sở Tiêu đáng ch*t lại bình luận ngay: “Hứa Minh Lãng, nói dối thì mũi sẽ dài ra đấy.” Để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, tôi tự bình luận thêm một câu: “Đừng nói bừa, em không thích bánh bao ở nhà ăn mới đâu!” Đặt điện thoại xuống với vẻ tức gi/ận, tôi chợt nghe thấy tiếng cười như sấm n/ổ của Tiểu Cửu. Rõ ràng từ lúc tôi gấp đồ xong trở lại, cô ấy đã nhịn cười đến mức muốn n/ổ tung. “Hahaha, Minh Lãng, đừng giải thích nữa! Chúng tớ hiểu mà, hahaha!” Cả Nhất Nhất – người đang xem phim – cũng tháo tai nghe ra, ngơ ngác hỏi Tiểu Cửu đã xảy ra chuyện gì. Tiểu Cửu không chút ngại ngần, thêm mắm dặm muối kể lại câu chuyện, còn tiện thể nhắc đến Cố Thanh Phong: “Cậu nói xem, người Cố Thanh Phong muốn tìm chính là cô gái thích bánh bao. Mà Minh Lãng lại cũng thích bánh bao, chẳng lẽ…” Đúng là không hổ danh một fan trung thành của Bạch Kính Đình, Tiểu Cửu không học được tư duy logic của anh ấy, nhưng lại phát huy xuất sắc khả năng suy đoán vô căn cứ. Nhất Nhất nghe xong, quay sang nhìn tôi chằm chằm rất lâu, cuối cùng cũng nói ra ba từ: “Không thể nào.” Cô ấy còn kèm theo một loạt lý lẽ, không cho tôi cơ hội giải thích mà đi thẳng đến kết luận, dập tắt luôn suy đoán của Tiểu Cửu. Lý do của Nhất Nhất là: từ trước đến giờ, tôi luôn dám nghĩ dám làm, chưa bao giờ thấy tôi nhút nhát như thế này. “Cũng đúng.” Tiểu Cửu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sự nghi ngờ trên mặt cũng giảm đi phân nửa. Sau vài phút đấu tranh nội tâm, tôi quyết định thừa nhận: “Được rồi, tôi có lỗi. Tôi xin lỗi tổ quốc, xin lỗi phòng 459, xin lỗi các chị em.” “???” Hai người gần như đồng thanh hét lên. “Nghe tớ giải thích đã, tớ không cố ý giấu đâu, chỉ là sợ các cậu biết được rồi cười nhạo tớ thôi. Với cả, trên tường trắng tỏ tình của Cố Thanh Phong chẳng khác gì phá án, tớ sợ fan của cậu ấy kéo đến đạp đổ cửa 459 mất.” Không khí im lặng vài giây, sau đó Tiểu Cửu và Nhất Nhất bắt đầu b/ắn phá tôi bằng hàng loạt câu hỏi. Thật ra, câu chuyện khá giống mở đầu của một bộ phim thần tượng, nếu không phải vì cốc sữa ấy…