Phần 5

小满江南
Cập nhật:
Tay có hơi r/un r/ẩy, nội tâm trong nháy mắt bị ph/ẫn n/ộ xâm chiếm, em gái rốt cuộc đã trải qua cái gì, rốt cuộc phạm vào cái sai gì… Nhớ tới cánh tay trắng bệch của em ấy đêm đó, vẻ mặt khi c/ắt đ/ứt qu/an h/ệ, bỗng nhiên tôi có một tia xúc động. Sau đó, tôi ngồi im lặng, giống như Tưởng Nghệ, nhưng lại không giống. Tôi m/á/u lạnh, đủ lý trí; tôi đ/ộc á/c, đủ h/ung m/ãnh. Phía dưới của trang nhật ký đầu tiên của em ấy, tôi nặng nề viết lên: "Em gái tôi ch*t vì bị b/ắ/t n@t ở trường và hôm nay tôi với khuôn mặt hoàn toàn giống hệt em ấy mặc đồng phục của em ấy." "Đến làm gì sao?" "Đến b/áo th/ù." Chỗ ngồi của tôi giống như bãi rác công cộng, không ngừng bị người ta nhét vào đủ loại túi rác, bao bì dầu mỡ, rất gh/ê t/ởm. Mới vừa đi nhà vệ sinh xong trở về, trên bàn đã bày đầy loại túi rác đồ ăn vặt, dầu đỏ từ phía trên chảy xuống, không hề bất ngờ, thấm vào từng trang sách, tản ra mùi h/ôi th/ối. Chẳng lẽ ném vào chỗ tôi, có thể giảm bớt ô nhiễm rác thải, bảo vệ môi trường sao? Tôi không cho là đúng, đứng ở trước bục giảng. Từ nhỏ Tưởng Nghệ đã thích nén gi/ận, em ấy sẽ thu dọn cục diện rối rắm, sẽ nuốt tất cả tủi thân vào trong lòng, nhưng mà tôi không s/ợ. Đúng, tôi không sợ. Chúng tôi là con cái của gia đình bình thường, trong nhà không có quyền thế địa vị gì, nhưng tôi biết, có một cơ quan đại diện cho công lý có thể giúp tôi, tôi tới nơi này, cũng chỉ là thu thập bằng chứng mà thôi. Bọn họ ở phía dưới hai mặt nhìn nhau, là nghi ngờ hôm nay tôi thế mà không có khóc sướt mướt ngồi trở lại, thu dọn sạch sẽ chỗ ngồi. Sắp vào lớp rồi, bọn họ bắt đầu bối rối, tôi vẫn không nhúc nhích. Phó Phương đứng lên vỗ bàn, cau mày rống: "Tưởng Nghệ, trở lại chỗ ngồi của mày ok? Sắp vào lớp rồi, giáo viên sắp tới rồi." Học sinh phía dưới ầm ầm cười to, Đoạn Vũ âm dương quái khí giễu cợt, "Người ta rất quý giá, người nơi khác đều xem thường chúng ta! Đều kh/inh thư/ờng nói chuyện với mày, thật thanh cao!"