Phần 8
Em gái biết cười biết nghịch ngợm kia, em gái nhớ tất cả sở thích của tôi, em ấy nói, phải đợi sau khi tôi giành được quán quân thì em gái là người đầu tiên ôm tôi.
Chúng mày vui vẻ đúng không?
Còn chúng tôi?
Vô tận th/ống kh/ổ và h/ắc á/m, giống như nanh vuốt x/é r/ách n/ỗi đ/au của trái tim…
Tôi không muốn khóc, nhưng tôi nhớ em gái của tôi.
Học sinh hàng trước chặn chỗ ngồi của cô ấy, hàng sau lại là điểm m/ù của camera, ở một trường học chỉ nhìn vào thành tích này, không ai sẽ để ý một cô gái không nhìn thấy ánh mặt trời trong cống rãnh.
Tiếng đọc sách của Lang Lãng phải lớn bao nhiêu, mới có thể che đậy trái tim đang run sợ.
"Đứa nào làm?" Cuối cùng giáo viên toán cũng dừng bước.
Cô ấy có chút nghẹn ngào, nuốt một hơi, lại hỏi.
Trong lớp bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng đẩy ghế.
Không một ai thừa nhận, thừa nhận bọn họ là đồng bọn.
Cô ấy lại tiếp tục hỏi, "Đứa nào làm?"
Giọng điệu không tốt, ai cũng có thể nghe ra, tôi sảng khoái lau nước mắt, lúc này mới bắt đầu mà thôi.
Đoạn Vũ run r/un r/ẩy mà giơ tay lên, lòng đầy day dứt nói:
"Thưa cô, em không cẩn thận để túi rác ở đó, em nói cho Tưởng Nghệ để cậu ấy giúp em lấy đi!"
Cô ta vội vàng ám chỉ tôi, rất có tính u/y hi/ếp.
Tôi nghiêng đầu cười nhạo nói: "Tôi cũng không nhớ rõ cậu đã nói với tôi những lời này lúc nào."
"Các cậu chất đống rác trên bản tôi, sách giáo khoa của tôi bị rác làm bẩn, bàn học của tôi khắp nơi khắc những từ ngữ gh/ê tở/m. Các cậu cũng không nhận được sự cho phép của tôi mà làm tất cả những điều này."
"Tôi cũng không có cùng các cậu đùa giỡn như vậy, cũng chưa từng hay đã cho phép các cậu để rác ở chỗ của tôi."
Nói năng có khí phách, giống như là tảng đ/á, lên án tất cả những gì bọn họ đã làm, nhưng mà như vậy vẫn còn chưa đủ.