Phần 7
Khi nào lớp học trở thành khu vực phân cấp nghiêm trọng?
Theo lý thì những học sinh ngồi hàng đầu sẽ là những học sinh ngoan đem theo hào quang con ngoan trò giỏi, tuy nhiên ở đây lại là những đứa nhà giàu, chưng diện lòe loẹt, nghịch ngợm gây ra đ/au kh/ổ, tuy/ệt vọ/ng cho người khác rồi biến đó thành điều sung sướng của mình.
Mà người trong cống ngầm thì giống như kẹt trong ng/ục tối, nhìn công thức trên bảng đen để giải c/ứu mình, lại ở trong niềm vui của người khác, mất đi sinh mệnh.
"Cô ơi, đi vài bước nữa thôi, được không?" tôi c/ầu x/in cô ấy lần nữa.
Tại sao, tại sao không đi thêm vài bước, tại sao cứ để cho em gái của tôi chịu kh/ổ?
Tại sao, tại sao cô là ánh sáng của học sinh, lại không thể chiếu rọi ở trên người em gái của tôi?
Ánh mắt như vậy, trống rỗng rồi lại hiện ra ánh sáng kiên nghị, cô giáo đã d/ao động.
Nhìn ánh mắt Đoạn Vũ trở nên khẩn trương, từng bước từng bước, như là bước chân đi vào cửa đị/a ng/ục.
Trong phòng học thật dài, nhiều học sinh như vậy, cô ấy nhìn từng người một, lại cảm thấy xa lạ.
Mùi h/ôi th/ối, ngửi đã muốn ó/i…
Những túi rác kia, ch/ôn ở phía sau những người học sinh đang ngẩng cao đầu ở phía trước, ch/ôn ở trong tiếng cười nói vui vẻ.
Có lẽ cô ấy vĩnh viễn cũng sẽ không phát hiện, chỉ cần tôi tiếp tục nhịn xuống trở về chỗ ngồi, tiếp tục lấy ra quyển sách học tập thượng thiên nhược thủy*, tất cả hết thảy sẽ lại ch/ôn vùi trong thời gian, mặc cho em gái của tôi, ch/ôn vùi ở trong đất.
*thượng thiện nhược thủy: Lão Tử giảng: "Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh, xử chúng nhân chi sở ố, cố cơ ư Đạo. " Ý nghĩa là: Nước là thiện nhất. Nước khéo làm lợi cho vạn vật mà không tranh với vật nào, ở chỗ mọi người gh/ét cho nên gần với Đạo.