Chương 7

Đang cập nhật
Cập nhật:
10. "Không hổ danh là chim tỷ của tôi". Châu Hành Chi bước đến và đưa ngón tay cái lên với tôi. ?? Chim tỷ là cái quái gì thế? Đồ đi/ên này. Bảo vệ nhanh chóng dọn dẹp hiện trường, Châu Hành Chi trầm mặc nói "Sau này, cậu sẽ không dùng b/ạo l/ực gia đình với tớ đấy chứ". Bắp tay của cậu to gấp đôi tay tôi thì ai mới là người b/ắt n/ạt ai chứ. Tôi lườm cậu, cậu lại khoác tay tôi, lại còn dựa đầu vào vai tôi nữa chứ. Nũng nịu nói "Nhưng mà, nhà tôi còn một đứa em trai giỏi chịu đò/n lắm, cậu đ/á/nh nó rồi thì không được phép đ/á/nh tôi nữa đâu đấy nhé". "........." Em trai của cậu thật có phúc khi có người anh trai như thế này. Tôi đẩy đầu của cậu ra "Cút". Bảo vệ kéo mọi người rời đi, trên con đường tối như mực ấy chỉ còn lại hai chúng tôi. Thời tiết hanh khô, hương thơm của hoa phảng phất ngọt ngào. Châu Hành Chi âm thầm kéo xa khoảng cách, muốn rời đi. "Đừng động". Tôi ép cậu vào sau bức tường, kiễng chân lên từ từ sát lại gần cậu. Yết hầu của Châu Hành Chi chuyển động lên xuống. "Cậu, cậu làm gì thế". Không cần nhìn cũng biết tai cậu ấy đỏ như thế nào rồi. Tôi chậm rãi tiến sát cậu, cậu nhắm mắt với hàng mi r/un r/ẩy. Mà tôi quay đầu lại và đưa tay ra. X/é tờ giấy quảng cáo trên tường!! Mười giây trôi qua, cậu ấy vẫn nhắm mắt và chu môi. Tôi đứng cách xa hai mét và nhìn cậu, buồn cười nói "Thế cậu có đi hay không hả". Châu Hành Chi bỗng nhiên khôi phục lại dáng vẻ bình thường, mặt đỏ tía tai, hậm hực chạy đến chỗ tôi. "Cậu trêu tôi?" "Tôi chỉ x/é một mẩu giấy quảng nhỏ mà thôi, tôi cũng đâu nói tôi muốn làm gì đâu". Gần đến kí túc xá, bàn tay to lớn của Châu Hành Chi đột nhiên nắm lấy sau đầu tôi. "Chụt chụt" - Cậu ấy hôn lên trán tôi. "Cậu không hôn thì để tôi, lại còn hôn một cái thật kêu". Nói xong, cậu ấy nháy mắt rồi bỏ chạy. Tôi ngốc luôn rồi. Á, răng cửa của cậu đụng phải trán tôi rồi. Ưu Minh bị xử lí thôi học, trước khi rời đi cậu ấy có gửi tin nhắn cho tôi, nói là rất xin lỗi tôi. Cậu ấy vì thích tôi nên mới làm như vậy. Tôi đã block hết mọi phương phức liên lạc của cậu ấy. Một tuần trước, tôi đã bắt đầu nghi ngờ Ưu Minh. Cho đến khi tôi tìm thấy thiết bị nghe lén trên con vẹt đó. Hèn gì mọi hành tung của tôi cậu ấy đều biết rõ như thế. Hầu như mỗi lần tôi trở về kí túc xá, tôi đều nói với Tống Nhân mà thôi. Thực ra căn bản tối hôm đó thầy giáo không gửi tin nhắn cho tôi. Đúng vậy, là tôi cố ý đó, kết quả vậy mà lại dụ được cậu ấy ra ngoài. Tôi hít một hơi thật sâu, Châu Hành Chi gửi tin nhắn cho tôi, nói rằng cậu đã trở về đơn vị. Thời gian huấn luyện của cậu ấy vẫn chưa kết thúc. Sau khi được Tống Nhân mách lẻo thì cậu ấy đã trèo tường ra ngoài. Hy vọng sau khi cậu ấy trở về thì không bị làm sao. Hai tuần trôi qua, kỳ thi giữa kỳ sắp đến. Ngày tôi thi xong, bỗng nhiên tôi nhận được cuộc gọi từ một số lạ. Cho đến cuộc gọi thứ 2 tôi mới nghe máy. Khi được kết nối, bên kia phát ra giọng nói kiêu ngạo mà non nớt, "Chị là Hứa Diên đúng không, em là thanh mai trúc mã của Châu Hành Chi, chị nhanh đến đón em đi, em đang đứng trước cổng trường chị". "......." Đối phương hình như chỉ mới là một cô gái vừa lên lớp 10, vẫn là một cô gái chưa thành niên, Châu Hành Chi đúng là có số đào hoa!! Em gái đó tên Tề Sở, khi gặp liền quan sát tôi, "Em còn tưởng chị xinh đẹp lắm cơ, hoá ra trông cũng bình thường". "Em không đi tìm thanh mai trúc mã của em, mà đến tìm chị làm gì?", tôi lười quan tâm đến nó. "Đến xem người mà anh Hành Chi thích là người như thế nào, phát hiện chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi". "Thế đã xem xong chưa? Không tiễn nhé!" Tôi chẳng thèm quay đầu lại, một mạch trở về kí túc xá. Còn cô em gái đó thì gi/ận dỗi cắn môi nói, "Này, sao chị x/ấu xa thế, dù sao em cũng đường xá xa xôi đến đây, thì tốt x/ấu gì chị cũng phải giữ em lại ăn một bữa cơm đã chứ".