Chương 8

Tôi cũng không biết bên Cố Thừa có chuyện gì xảy ra. Có lẽ hắn yêu tôi, nhưng bây giờ đã có Hứa Kh/inh Nhu, phỏng chừng đã sớm ném tôi lên chín tầng mây rồi. Bây giờ tôi đã ở nước ngoài lăn lộn như cá gặp nước. Tôi thi đậu vào một trường đại học nổi tiếng, đang làm nghệ thuật, thầy hướng dẫn của tôi khen tôi là thiên tài trăm năm khó gặp. Xem ra tôi không chỉ là một tiểu quái vật, mà còn là một thiên tài. Tôi châm một điếu th/uốc lá, chậm rãi hút, trước mặt chính là bài tập cuối kỳ của tôi. "Có lửa không?" một người đàn ông trẻ tuổi nói, đứng cạnh tôi. Tôi tiện tay lấy ra một cái bật lửa đưa cho hắn. “Cám ơn.” Cứ như vậy, hai người chúng tôi một đứng một ngồi ở bên hồ, mấy giờ đồng hồ. Trước khi đi, hắn nói: "Tôi tên là Phó Trác, hình như tôi đã gặp qua cô, ở trên cầu vượt Hoàn Hồ hai năm trước.” Là anh ta, người đã c/ứu tôi. “Anh nhận lầm người rồi. "Tôi cười cười. Anh ta chỉ chỉ vành tai, nơi đó có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ nhạt. "Lúc tôi sờ động mạch cảnh của cô, phát hiện." "Tôi đã đi hỏi bệ/nh viện, họ đều nói cô đã ch*t, đó là lần đầu tiên tôi c/ứu người, kết quả không thành công." "Lúc đó tôi đã nghĩ, nếu tôi cố gắng hơn một chút, học được nhiều tri thức hơn một chút, có phải cô sẽ không ch*t?" “Thật may mắn, cô vẫn còn sống.” Tôi nhìn anh ta, dưới ánh chiều tà, cũng không rõ gương mặt. “Cám ơn anh, tôi còn sống, nhưng bây giờ tôi phải mang theo bài tập cuối kỳ rời đi. "Tôi cười cười với anh ta. “Tôi tên Phó Trác." Anh đứng ở trước mặt tôi, gằn từng chữ hỏi,"Cô có thể nói cho tôi biết tên của cô không?” Tôi chỉ chỉ ng/ực của mình nói với anh ta: "Nơi này của tôi bị thương, không dám dễ dàng nói cho người khác biết tên của tôi.” Nói xong, tôi liền quay đầu lại mà rời đi. Chỉ là làn sóng này chưa yên, một làn sóng khác lại nổi lên. Vừa trở về liền nhận được điện thoại của Giản Đào, cuối cùng cô ấy vẫn lựa chọn ở lại trong nước phát triển. "Xảy ra chuyện lớn rồi, cậu còn nhớ rõ lúc ấy muốn hạ táng hũ tro cốt giả của cậu không, Cố Thừa sống ch*t không cho, sau đó không có cách nào chỉ có thể vẫn đặt ở trong nhà của tớ." "Hôm nay không biết hắn bị cái gì kí/ch th/ích, đột nhiên lại đến đây cư/ớp hũ tro cốt, tớ nhất định không thể cho!" "Sau đó trong lúc tranh giành, không cẩn thận đem tro cốt của cậu làm rơi xuống." "Cố Thừa lúc đó liền sụp đổ, quỳ trên mặt đất thu thập tro cốt của cậu." “Sau đó...... Sữa bột kia thật không tồi, để lâu như vậy còn có mùi sữa nồng đậm.” Tôi...... Hay rồi. Bây giờ người bị kí/ch th/ích là tôi. Tôi thật chịu không nổi, mới an phận được có hai năm an phận mà! “Đào Đào, tình tỷ muội nhiều năm, cậu ngàn vạn lần không thể nói cho anh ta biết tớ ở đâu.” “Không kịp rồi bảo bối, anh ta tra được rồi.” OK, chuyển nhà suốt đêm.