Chương 2

Đang cập nhật
Cập nhật:
2. Giang Việt không nhúc nhích, từ trên cao nhìn xuống tôi, ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ:: “Ôn Tây Tây, vì sao em chưa bao giờ tức gi/ận thế?” Tôi lau hết tay bên này lại tiếp tục cầm lấy tay bên kia của anh ta cẩn thận tỉ mỉ lau tiếp. “Tức gi/ận có tác dụng gì sao? Nếu em tức gi/ận, anh có thể không tìm phụ nữ khác sao?” Giang Việt cười, ánh mắt mông lung trong men say, khóe miệng nhếch lên: “Ngại quá, cái này thì thật sự làm không được.” Anh ta cười, dáng vẻ công tử bột vừa á/c liệt lại vừa vô liêm sỉ. Giang Việt cười một lúc, đột nhiên giơ tay tháo búi tóc của tôi ra, vì ra ngoài gấp nên tôi cũng không trang điểm và đeo kính sát tròng, chỉ thuận tay cầm theo một cái kính đen phòng trường hợp khẩn cấp. Giang Việt làm rối búi tóc xong lại gỡ mắt kính của tôi xuống. Anh ta dựa lưng vào ghế sô pha thưởng thức một lúc, sau đó hài lòng nói: “Hừm, như vậy lại càng giống hơn.”