Chương 4
4.
Tôi nhìn dáng vẻ thân mật của bọn họ.
Nhìn tay anh ta khoác trên lưng cô gái nhỏ, vết nứt trong trái tim giống như là bị người cầm một nắm muối xát lên trên.
Tôi rũ mắt, chậm rãi kéo ghế dựa ở bàn ăn ra, cố tỏ ra thoải mái:
“Hôm nay dì m/ua rất nhiều ghẹ cát tươi, ăn cơm trước đi đã.”
Cô gái nhỏ lộ rõ vẻ không thoải mái, tôi mỉm cười với cô bé:
“Không sao đâu, tới đây cùng ăn đi.”
Nhưng rõ ràng cô bé đã bị bầu không khí kỳ lạ trong phòng này dọa sợ.
Chỉ mới ăn được hai miếng đã tìm cớ rời khỏi đây.
Giang Việt cũng buông bát xuống:
“Chậc, mất cả hứng.”
Tôi biết anh ta đang ám chỉ tôi.
Tôi múc thêm một bát canh nữa cho anh ta:
“Ngại quá, lần sau nếu anh đưa người về, em sẽ để phòng trống cho anh.”