Chỉ có Vương Định vẫn với ánh mắt cầu xin, xin bà chủ cho cậu ta mượn chút tiền.
“Có phải cậu chê ăn đòn chưa đủ không?”, bà chủ há miệng ra rồi nhổ ra vỏ hạt dưa.
Bà ta giơ tay lên định tát về mặt Vương Định.
Bụp!
Quân Tường thoắt một cái đã xuất hiện bên cạnh Vương Định rồi nắm chặt bà chủ đó.
“Anh là ai, mau thả tôi ra”, bà chủ giãy dụa, nói.
“Người anh em của tôi có lỗi lầm gì mà bà đánh cậu ấy?”, Quân Tường biểu cảm bình thản nhưng ánh mắt hung dữ
nhìn bà ta.
Mặc dù trong lòng bà ta sợ hãi nhưng vừa nhìn thấy trong xưởng có bao nhiêu công nhân của mình nên cũng oai
hơn hẳn.
“Sao? Anh định làm gì tôi?”
“Vương Định là tên vô dụng, tôi muốn đánh thì đánh, muốn tát thì tát”, bà chủ với biểu cảm không sợ, nói.
“Sao? Anh định đánh tôi?”, thấy công nhân xưởng mình dần dần xúm lại, bà ta càng hống hách hơn.
“Nào! Đánh đi! Đánh tôi đi”.
Bốp!
Bạch Tiểu Hoàng ở bên cạnh đột nhiên ra tay, tát một cái lên mặt bà chủ đó.
Sau đó cô ta nhún vai nói: “Tôi chưa
từng nghe thấy yêu cầu nào mà đê tiện như vậy?”
Bà chủ bị đánh nên đanh đá hẳn lên, quát lớn: “Người đâu! Đánh chết bọn chúng cho tôi”.