Phần 12

夜的第七梦
Cập nhật:
12. Sau mười phút chờ đợi , điện thoại của tôi rung lê, là Trí Viễn nhắn: " Anh tôn trọng quyết định của em . " Ơ ! Anh là ch.ó hay sao mà nghe không hiểu tiếng người vậy? Tôi thực sự muốn đ.ánh ch.ết anh ta . Tôi thất tình rồi. Những ngày sau đó, bạn nam mang bữa sáng cho tôi dưới lầu, tôi ngay lập tức chuyển tiền vào WeChat của cậu ấy. Có bạn nam ở phòng tự học đưa giấy muốn xin wechat của tôi, cuối cùng tôi ghi số điện thoại của Thẩm Trí Viễn cho cậu ta… Mấy chàng trai cùng tuổi quả thực vừa đẹp vừa tràn đầy sức sống tựa ánh mặt trời, vui buồn gì cũng hiện rõ trên mặt, nhưng lại có chút bốc đồng. Sau khi kì thi cuối kì kết thúc, Tống Gia Trạch, bạn trai của Cẩn Cẩn muốn mời phòng ký túc bọn tôi đi ăn Haidilao, còn nói là để bù đắp cho sai lầm của sinh nhật lần trước, lần này anh ta đặc biệt vì chúng tôi mà chọn hai người đàn ông chất lượng hơn, chắc chắn đáng tin. Tôi đã bị họ kéo đi. Cuối cùng, chỉ có một bạn nam tới, tôi phát huy tình nghĩa chị em, nhường cho Đậu Đậu. M/a xui q/uỷ khiến thế nào mà Thẩm Trí Viễn và Thẩm Diệu cũng đang đứng cùng hàng chờ ở cửa, Thẩm Diệu còn muốn ghép bàn. Lần này hay rồi, 7 người, chỉ có mình tôi là đ/ộc thân. Mà tôi còn ngồi đối diện Thẩm Trí Viễn. Anh ấy phớt lờ tôi, hơi nghiêng người, nét mặt chăm chú lắng nghe Thẩm Diệu nói muốn pha nước chấm gì. Hình ảnh này nhức mắt quá, tôi nhìn không nổi, đứng dậy đi ra khu vực gia vị. “Pha mấy loại?”, Thẩm Trí Viễn đi tới. Tay áo len màu xanh lam của anh được xắn gọn gàng, để lộ một phần cánh tay trắng mịn. Tôi múc một thìa tương ớt to, h.ung h.ăng đổ vào bát, anh khẽ cau mày nhưng không nói gì. Anh ấy không quan tâm tôi ăn cay đến đ.au dạ dày. Bát gia vị trên tay tôi phút chốc không còn hấp dẫn nữa. Tôi đắm chìm trong đồ ăn, mắt không thấy, tim không đ.au, lúc này giọng nói đáng gh/ét của Thẩm Diệu vang lên: “Anh Trí Viễn, em đặc biệt làm món cá basa phile cho anh, anh thử chút đi” Tôi lập tức trở nên căng thẳng, miếng đậu cay Tứ Xuyên cay xè vừa cho vào miệng bị nghẹn lại, tôi ho khan kịch liệt. Đậu Đậu vội vàng lấy nước cho tôi. Thẩm Diệu liếc tôi một cái, tiếp tục làm nũng: “Anh Trí Viễn, món này rất ngon, anh nếm thử xem.” Thẩm Trí Viễn không từ chối. Tôi lo lắng, buột miệng: “Anh ấy không ăn được, anh ấy bị dị ứng .” Hồi trước, tôi và Thẩm Trí Viễn đến đây, đó là lần đầu anh ăn cá basa, tôi lấy cho anh. Kết quả là sau khi ăn, anh nổi mẩn đỏ và cảm thấy khó thở. Lúc đó tôi bị dọa sợ, khóc huhu trên đường đến b.ệnh v.iện, ngược lại anh dịu dàng an ủi tôi: “Khóc gì chứ, dáng vẻ anh dị ứng x/ấu tới mức khiến em s.ợ sao?” “Anh chụp cho em mấy tấm ảnh, sau này em có thể cầm nó, u/y hi*p anh cả đời này đưa em đi ăn Haidilao.” Thẩm Diệu trợn mắt nói: “Vớ vấn, anh Trí Viễn ăn mấy loại cá nước ngọt khác cũng không dị ứng.” Cô tiếp tục cười dịu dàng, giơ muỗng lên: “Nào, há miệng"