Phần 13

夜的第七梦
Cập nhật:
13. Ăn đi, ăn cho ch.ết luôn đi Nhưng nhìn thấy chiếc thìa đang dần được đưa đến miệng Thẩm Trí Viễn, anh ta vẫn không có động thái nào là từ chối, tôi lo lắng đến toát mồ hôi hột, hung hăng đứng lên, cầm lấy thìa, đổ vào bát của chính mình: “Tôi thích ăn cá basa, tất cả là của tôi.” Mọi người trợn tròn mắt, ngây ngốc nhìn tôi. Tôi cũng bừng tỉnh, thấy mình ng.u v.ãi, vừa tức vừa tủi vừa x/ấu hổ, hốc mắt cũng đỏ lên. Thẩm Trí Viễn ngồi đối diện tôi, khóe môi nhếch lên ý cười nhàn nhạt rồi lan dần tới khóe mắt, giọng anh chắc nịch: “Tiểu Mễ, em đang lo lắng cho anh.” Anh ta cố ý, còn đưa người phụ nữ khác tới trêu ngươi tôi. T.ức gi.ận, kh.ó ch.ịu, gh.en t.uông, x/ấu hổ… đủ thứ cảm xúc cứ trào dâng cuồn cuộn. Tôi đột nhiên đứng dậy nói: “Mọi người cứ ăn từ từ, mình ăn no rồi, ra ngoài hít thở một chút..” Suốt đường ra khỏi trung tâm thương mại, tôi cắm đầu cắm cổ mà bước nhanh, muốn độn thổ luôn cho đỡ quê. Thật mất mặt quá, trước đây đã từng mạnh miệng, nói rằng sẽ không bao giờ hối h/ận, sau khi chia tay, sẽ vui vẻ mỗi ngày. Lúc đó Cẩn Cẩn cũng đã cảnh báo tôi rằng: “Khoác lác càng nhiều hối h/ận càng sâu.” Tôi bị nói trúng rồi. Bất chợt sau lưng vang lên tiếng gọi của Thẩm Trí Viễn, đèn xanh dành cho người đi bộ ở ngã tư sắp chuyển sang màu đỏ, nhìn lại thì thấy Thẩm Trí Viễn chỉ cách tôi vài bước. Một chiếc xe b/án tải phóng nhanh tới, mà sắc mặt anh tái nhợt, đứng tại chỗ ngây ngốc.