Phần 14
14.
Đầu tôi ong lên, dùng hết tốc độ từ khi mới lọt lòng đến giờ lao tới, dùng sức kéo mạnh anh, xe b/án tải lướt qua chúng tôi cùng với câu m.ắng m.ỏ thân thương từ tên tài xế.
Tôi hét lên: “Thẩm Trí Viễn, anh bị đi/ên à? Anh luôn bắt em phải cẩn thận xong rồi anh cẩn thận dữ chưa?”
Chỉ cần tôi muộn thêm một tí, anh ta có thể thành Dương Quá phiên bản vừa qu.è vừa c.ụt mất.
Sắc mặt Thẩm Trí Viễn xanh như đ.ít nhái, hơi thở hỗn lo/ạn, trán toát mồ hôi lạnh, vài giây sau anh mới cất giọng:
“Xin lỗi, trước đây anh suýt bị x.e t.ông, nên có chút ám ảnh tâm lý.”
Anh duỗi tay kéo tôi vào lòng, ôm ch/ặt lấy tôi:
“Em không sao chứ, vừa rồi cám ơn em. Em là ân nhân của anh, em cho anh cuộc sống thứ hai. Anh phải lấy thân báo đáp em.”
Tôi ra sức vặn vẹo trong vòng tay anh:
“Anh trước tiên buông em ra, em không thở được.”
Anh ôm ch/ặt hơn, giọng điệu yếu ớt nũng nịu:
“Cho anh dựa vào một lát, vừa nãy người ta bị dọa sợ, chân bây giờ còn mềm nhũn không đứng vững được.”
Tôi nhìn gương mặt nhợt nhạt của anh, cưỡng ép phải vững tâm, lạnh lùng nói:
“Nam nữ khác biệt, anh đã có người khác, vẫn còn dụ dỗ em, không biết x/ấu hổ!”
Thẩm Trí Viễn cười thành tiếng, sáp lại gần mái tóc tôi, hít một hơi thật sâu.
Tôi lập tức trở nên căng thẳng: “Đừng ngửi, ba ngày rồi em chưa gội đầu.”
Giọng điệu của anh không giấu nổi ý cười: “ Bảo sao anh ngửi thấy mùi chua chua.”
Anh…
Đúng vậy, mùi giấm chua này là của tôi, tự nhiên lên men không kiểm soát được.
“Anh đã nói với em rồi, con bé là em gái của anh! Là em gái có qu/an h/ệ huyết thống, bố cô ấy và bố anh là anh em.”
Cằm anh lún phún vài sợi râu cọ vào tai tôi đến nhột:
“Anh cũng bất đắc dĩ mới phải dùng đến cách này để em nhận ra tình cảm của mình.”
Anh ấy buông tôi ra, đặt hai tay lên vai phòng ngừa tôi chạy trốn, nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi:
“Tiểu Mễ, rốt cuộc thì tại sao em lại muốn chia tay hết lần này tới lần khác thế?”
Đôi mắt như xoáy sâu khiến tôi không thể nói dối được, vì vậy tôi thành thật:
“Bởi vì anh là tay sai của mẹ em. Em đã bị mẹ kiểm soát đến đ.iên lên được, bây giờ mẹ lại nhét thêm anh vào để kiểm soát em cả đời.”
Anh cười bất lực, đưa tay xoa đầu tôi:
“Em luôn được tự do mà. Anh chưa hề kiểm soát em. Em cẩn thận nghĩ lại xem, anh có can thiệp thái quá vào cuộc sống của em không?”
Anh dừng lại, hai bên tai hơi ửng đỏ:
“Nếu vậy sau này anh làm tay sai của em, thế nào?”