Phần 15

夜的第七梦
Cập nhật:
15. Trời ngó xuống mà xem, người vẫn luôn trầm ổn, bình tĩnh như anh nay lại có dáng vẻ nhượng bộ, khẩn cầu thật khiến cho người khác không đỡ được mà. Tôi nén cười, nói: “Thấy anh cũng thành khẩn, thôi thì em miễn cưỡng thu nhận anh làm tay sai của em.” Thẩm Trí Viễn cười, như hoa mùa xuân từ từ nở rộ. Anh lại kéo tôi vào lòng, thở phào một hơi. Tôi vừa vui mừng vừa thấp thỏm, hỏi: “Thẩm Tri Viễn, anh có thấy em hơi thảo mai không?” “Ừm, cũng có chút!” To gan, lại dám gật đầu. Anh ấy nhanh chóng nói thêm: “Nhưng mà vừa phải, với anh đây là thú vui tình ái, dỗ em, anh cũng sẽ rất vui vẻ.” Mồm miệng dẻo thế không biết Anh ta đã phá vỡ hàng phòng ngự cuối cùng của tôi,…cuộc sống tình yêu ngọt ngào của Tống Tiểu Mễ tôi bắt đầu. Trước đó lúc đặt vé về nghỉ Tết, tôi cố ý lùi thời gian lại một tuần, thật ra là muốn về với mẹ muộn mấy ngày. Cẩn Cẩn cùng Đậu Đậu đã trở về nhà, ký túc chỉ còn mình tôi, Thẩm Trí Viễn bảo tôi đến ở chỗ anh nhưng tôi từ chối. Chúng tôi chỉ vừa mới x/á/c lập qu/an h/ệ, ở chung như vậy có chút hơi nhanh, mặc dù anh bảo sẽ chia phòng Thời gian chớp mắt mà chỉ còn 2 ngày nữa là cuối tuần, mà trước đó một ngày vừa hay tuyết rơi suốt đêm. Sau bữa trưa, tôi cùng Thẩm Trí Viễn đến công viên gần nhà anh ngắm tuyết. Trên đường không cảm nhận được gì, vừa bước vào công viên, khắp nơi là một mảng trắng xóa, tuyết dày phủ cả lên cây, thỉnh thoảng có cơn gió ngang qua, thổi nhưng bông tuyết bay lo/ạn xạ, đúng là view triệu đô. Một đám trẻ con đang chơi ném tuyết, tôi cũng như đứa trẻ, kéo tay Thẩm Trí Viễn: “Chúng ta nhập hội đi!” Tôi lớn lên ở thành phố phía Nam, không có tuyết, tuổi thơ chưa được chơi trò ném tuyết này bao giờ. Vẻ mặt Thẩm Tri Viễn kháng cự, nhưng tôi đã gào thét nhập hội, hơn nữa còn làm đội trưởng, chỉ huy đám nhóc làm cầu tuyết ném anh. Cảm giác của bọn nhóc đối với người lớn rất phức tạp, vừa rụt rè lại vừa muốn đạp đổ. So với đ/á/nh mấy đứa nhỏ thường ngày, hạ gục Thẩm Trí Viễn khiến bọn chúng có cảm giác thành tựu hơn. Anh xoay trai xoay phải, bị ép phải gia nhập tr.ận ch.iến. Anh phản ứng rất nhanh, chỉ mới bắt đầu mà không cẩn thận tôi đã bị trúng hai phát, tự thấy bản thân mình còn chật vật hơn, bị đám nhóc đuổi chạy tứ phía. Giữa đường tôi còn nặn một quả cầu tuyết to, ném về phía Thẩm Trí Viễn. Nhưng mà đều hụt. Vào lúc tôi nghĩ rằng tất nhiên sẽ thua, không ngờ anh không cẩn thận bị trượt, nghiêng người sang bên, quả cầu tuyết vừa trúng ng/ực anh. Khóe miệng anh nhếch lên, che ng/ực, cười tươi với tôi: “Ch*t rồi, trái tim anh bị em đ.ánh trúng.”