Phần 17
17.
U.ng th.ư giai đoạn cuối, đang c.ấp c.ứu…
Đầu tôi ong ong lên, nghe không hiểu lời dì nói, vẫn là Thẩm Tri Viễn bình tình, lập tức thu dọn đồ đạc, kéo tôi xuống lầu.
Trong mùa du lịch lễ hội mùa xuân, vé máy bay, vé tàu đều b/án hết, anh chở tôi về trong đêm.
Khi tôi chạy đến b.ệnh v.iện, đã thấy dì ở đó, bà lập tức ôm tôi mà khóc rất lâu, sau đó lau nước mắt nói:
"Vừa rồi bác sĩ nói tiền viện phí của mẹ cháu không đủ, là dì ứng trước giúp, dì cũng không có tiền, cháu xem…”
Thẩm Tri Viễn đậu xe xong lên sau, vừa hay nghe được liền kéo dì sang một bên, nhỏ giọng hỏi:
“Dì à, dì ứng trước bao nhiêu tiền, cháu chuyển cho dì.”
Bác sĩ nói bệ/nh tình của mẹ tôi rất ng.uy k.ịch, có thể ng.uy h.iểm đến t.ính m.ạng bất cứ lúc nào nên phải quý trọng thời gian này.
Thật ra thì b.ệnh sớm đã có triệu chứng, trong kỳ nghỉ hè, tôi phát hiện bà ấy rất hay đ/au đầu, choáng đầu, tôi bảo mẹ đi bệ/nh viện khám mấy lần nhưng bà ấy gạt phắt đi bảo là không sao.
Từ khi bố tôi bị t.ai n.ạn x.e, qu/a đ/ời trong b.ệnh v.iện, mẹ tôi ghé.t b.ệnh v.iện từ đó.
Hôm qua bà bị ngất xỉu trong giờ làm việc và được đồng nghiệp đưa đi khám mới biết sự việc.
Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, bà ấy từ 65kg giờ chỉ còn da bọc xươ/ng.
Thảo nào thời gian này, mẹ không gọi video cho tôi, lúc nào cũng gửi tin nhắn, tôi còn vì thế mà vui vẻ.
Nhưng không ngờ mẹ lại s.ợ tôi phát hiện ra điều bất thường.
Tôi nhìn mẹ trên giường b.ệnh xa lạ, ngỡ ngàng.
Chắc chắn nhầm người rồi.
Đây đâu phải người mẹ hùng hùng hổ hổ, lúc nào cũng muốn kiểm soát tôi cực độ.
Sáng sớm hôm sau bà ấy thức dậy, nhìn thấy tôi với đôi mắt đỏ hoe, bà ấy gi.ận d.ữ nói:
“Trước đây mẹ quản con nhiều quá, con chắc chắn chỉ ước mẹ sớm ch.ết đi, bây giờ được như ý nguyện rồi, khóc gì chứ.”
Tôi thì thầm: “Con chưa bao giờ muốn mẹ ch.ết sớm, mất mẹ rồi, con thật sự chẳng còn ai nữa.”
Khi bố tôi bị t.ai n.ạn ô tô, tài xế và công ty đều bồi thường tiền cho nhà chúng tôi, thế nhưng họ hàng thân thích hai bên lại làm đủ trò để đòi chia tiền, đôi bên không nể mặt nhau.
Vì thế nên tôi không còn xem họ là họ hàng thân thích nữa.
Dù họ còn sống nhưng đối với tôi bọn họ tất thảy đều đã ch.ết.
Mẹ tôi im lặng vài giây, giọng điệu cũng dịu lại:
“Chẳng phải còn Thẩm Trí Viễn sao, yên tâm, thằng bé chắc chắn sẽ luôn bên con.”
Mẹ tôi nhất quyết đòi xuất viện về nhà vì không muốn ch.ết trong b.ệnh v.iện lạnh lẽo như bố tôi.
Bác sĩ không thuyết phục được bà ấy nên đành đồng ý.
Thủ tục xuất v.iện, tiền th/uốc men đều là Thẩm Trí Viễn đứng ra lo liệu.
Mẹ tôi vẫn mạnh mẽ.
Nói tôi mùa đông mặc quần ngắn, về già dễ bị thấp khớp, một hai phải bắt tôi thay quần dài, bà còn nói rằng mái tóc màu vàng của tôi x/ấu quá, bắt tôi phải nhuộm lại.
Tôi gh.ét ăn rau, vì vậy bà ấy đã chỉ đạo Thẩm Trí Viễn bỏ vào bát cho tôi và thẳng tay ném chiếc áo croptop ren mà tôi m/ua được.
Những khoảnh khắc khiến tôi ngột ngạt trước đây, giờ tôi lại thấy trân trọng.
Tôi vừa gh.ét lại vừa yêu bà ấy.
Tôi vừa muốn chạy trốn khỏi bà ấy, nhưng tôi vừa không muốn mất bà ấy.
Đêm giao thừa, Thẩm Trí Viễn nấu một bàn thức ăn, còn khui rư/ợu vang đỏ.
Mẹ tôi có lẽ muốn cho anh mặt mũi, không ngăn cản, chỉ bảo tôi uống ít thôi.
Đây là bữa tối giao thừa duy nhất tôi không thấy bà ấy khoa tay múa chân.
Sau bữa ăn, bà lấy thẻ ngân hàng và sổ đỏ đặt lên bàn, chậm rãi nói:
“Tiểu Mễ, khoản bồi thường năm đó của bố con, mẹ không động vào một xu, mẹ m/ua cho con một căn hộ, dư bao nhiêu đều ở trong thẻ này.”
Bà ấy nhìn Thẩm Trí Viễn:
“Tiểu Mễ sẽ không thành gánh nặng của cháu, cô chỉ mong cháu sau này quan tâm con bé nhiều hơn, đừng để nó lẻ loi một mình.”
Thẩm Tri Viễn ngồi thẳng lưng, ánh mắt cương nghị, giọng điệu nghiêm túc:
“Cô yên tâm, dù em ấy không có đồng nào, cháu vẫn sẽ chăm sóc em ấy suốt đời này.”
Sau bữa tối, mẹ tôi mệt nên về phòng sớm.
Khi tôi dìu bà vào phòng đắp chăn bông, bà thì thầm:
“Tiểu Mễ, mẹ nói cho con một chuyện, đề phòng nếu như sau này Thẩm Trí Viễn có tâm tư x/ấu, con có thể đem chuyện này đối phó với cậu ta. Để cả đời này cậu ấy cũng đừng nghĩ tới việc bỏ rơi con.”