Phần 19
19.
Mấy ngày nay tôi cứ luyến tiếc.
Quá khứ lần lượt hiện về trong tâm trí tôi.
Luyến tiếc cách anh dung túng, nuông chiều, chăm sóc tôi nhưng tất thảy đều là vì bù đắp, áy náy.
Anh là người rất có đạo đức, nếu tôi không nhắc đến thì anh ấy nhất định sẽ dùng cả cuộc đời mình để ở bên cạnh tôi.
Nhưng tôi thực sự không muốn sống í.ch k.ỷ như thế.
Nói cách khác, tôi luôn bị ám ảnh bởi câu hỏi liệu anh ấy có thực sự yêu tôi không?
Thay vì càng ngày càng lún sâu, tốt hơn hết nên dứt ra càng sớm càng tốt cho khỏi đ/au khổ về sau
Thẩm Trí Viễn im lặng.
Ngón tay tôi bấm sâu vào lòng bàn tay, giọng nói run run:
“Nếu như anh còn áy náy thì chúng ta có thể làm anh em. Sau này coi như anh có thêm người em gái, nếu em cần sẽ tìm anh.”
Đôi mắt anh ấy xoáy sâu, tiến về phía tôi.
Tôi vô thức lùi lại phía sau, nhưng anh ấy vươn tay bắt lấy vai tôi, sau đó kéo tay tôi ra khỏi túi áo, tách từng ngón tay tôi ra.
Giọng điệu của anh ấy vừa bất lực lại cưng chiều:
“Rõ ràng không bỏ anh được, sao cứ sống ch.ết đòi chia tay?”
Nước mắt tôi tuôn rơi, tôi mím ch/ặt môi ngăn không cho bản thân mở miệng, tôi sợ tôi sẽ bảo anh đừng đi.
Sợ tôi sẽ nói với anh rằng tôi không nỡ xa anh, tôi yêu anh, cả đời này tôi cũng không bao giờ muốn rời xa anh.
Sợ mình cũng sẽ giống như mẹ, dùng hai chữ ân tình trong quá khứ mà tr.ói b.uộc anh.
Tôi yêu anh và tôi cũng mong anh đáp lại tôi bằng tình yêu chứ không phải bằng sự áy náy chuộc l.ỗi
Anh nắm tay tôi, lần nữa đặt vali lại vào cốp xe, nói:
“Đi, anh dẫn em đi gặp con người thật của Thẩm Trí Viễn, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Tôi không ngờ anh ấy lại đưa tôi đến trước nh.à t.ù.
Xe dừng bên kia đường, anh châm một điếu th/uốc và hít một hơi thật sâu, như lấy hết can đảm, anh nói “Mẹ anh đang ở trong t.ù.”
Tôi không biết phải phản ứng thế nào.
Anh liếc nhìn vẻ mặt khẩn trương của tôi, cười thoải mái:
“Bà ấy vào s.òng b.ạc chơi, anh b.áo á.n.”
“Bà ấy là một con nghi.ện c.ờ b.ạc. Khi anh mười bốn tuổi, bà ấy ly hôn với bố anh, anh ở với bố.”
“Hôm bố em c/ứu anh, mẹ tr.ộm tiền học phí của anh, bà ấy còn nói rằng sau khi lấy được vốn bà sẽ trả lại cho anh gấp đôi. Thời điểm đó, bố anh và mẹ kế đã có con rồi, bọn họ chuyển đến nhà mới nhưng không có phòng của anh.”
“Bởi vì anh học nội trú và không cần một phòng riêng.”
Anh ấy nói điều này nhẹ nhàng, nhưng sao tôi lại cảm thấy đ.au đ.ớn không thể tả được.
Tôi ngập ngừng và nói:
“Có phải là lúc đó anh… cố tình không tránh chiếc xe đó phải không?”
“Không hẳn, nhưng trong khoảnh khắc anh đã nghĩ, nếu thế giới này không chào đón mình, cũng không có chỗ cho mình, vậy mình còn ở lại đây làm gì?”
Tôi đặt tay trên mu bàn tay anh, khẽ nói: “Đều đã qua rồi.”
Thế quái nào bây giờ lại thành tôi an ủi anh.
“M.ạng của anh là chú c/ứu, nhưng chính mẹ của em mới chính là người kéo anh ra vực sâu tăm tối.”