Phần 20
20.
“Mẹ em?” Điều này làm tôi rất bất ngờ.
“Anh không có tiền đóng học phí, thế là không đi học, ngày ngày lêu lổng bên ngoài, chính là cô đã tìm thấy anh ở tiệm net, sau đó h.ung h.ăng tặng anh cái t.át.”
Thẩm Trí Viễn nói xong, sờ sờ mặt: “Mẹ bọn mình ra tay thật nặng, bây giờ anh nghĩ lại cũng thấy đ/au.”
Tôi nôn nóng muốn biết rốt cuộc có chuyện gì
Bà ấy nói:
“M.ạng của cậu là chồng tôi đổi m.ạng mà có, cậu khiến cho tôi mất chồng, con tôi mất bố. Nếu cậu tiếp tục sống trong bùn như vậy, cậu cảm thấy cậu có xứng đáng với sự hy sinh của chồng tôi không?”
“Cô đưa tiền cho anh.”
Thẩm Trí Viễn rút trong cặp ra một quyển sổ cũ, mở ra và đưa cho tôi.
Bên trong ghi chép chi tiết ngày nào tháng nào năm nào, nhận được bao nhiêu tiền.
“Từ lớp 10 cho đến 12, tiền học phí và sinh hoạt phí đều là cô chi. Đến đại học anh đi làm thêm và v/ay một khoản.”
Trong cuốn sổ còn dán ảnh của tôi.
Có lẽ là hồi tôi cấp 2, khi chụp ảnh sticker vẫn còn thịnh hành, tôi đi chụp với các bạn cùng lớp.
Thẩm Trí Viễn lấy lại cuốn sổ, vẻ mặt hơi ngượng ngùng:
“Vậy nên Tiểu Mễ à, thật ra anh đã biết em từ lâu lắm rồi.”
Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ, tôi vội hỏi:
“Vậy thì những tài liệu mẹ đưa em mỗi học kì….”
“Là anh đã sắp xếp lại.”
“Còn những phương pháp học tập đó…”
“Cũng là anh.”
“Trước khi thi đại học, mẹ em mời một anh trai gia sư không lộ mặt dạy kèm từ xa cho em…”
“Vẫn là anh, chỉ có điều lúc đó anh đang ở nước ngoài.”
Chẳng trách khi lần đầu tiên gặp Thẩm Trí Viễn, tôi đã nghe giọng anh rất quen tai.
Thì ra cuộc sống của chúng ta giao nhau từ lâu, nhưng tôi sống ngây ngô, hoàn toàn không nhận ra anh đã âm thầm xuất hiện trong cuộc sống của tôi.
Thẩm Trí Viễn mở wechat, đưa cho tôi:
“Đây là nhật ký trò chuyện của anh và bố, em xem.”
Trong đó toàn là tin bố anh tìm anh đòi tiền, hoặc là thay em trai anh đòi cái này cái nọ.
Còn vờ hỏi anh ăn Tết có về không, nói rằng mẹ kế đã đặc biệt m/ua cherry đắt tiền cho anh.
Nhưng Thẩm Tri Viễn bị dị ứng với cherry mà!
Anh dập th.uốc lá, nở một nụ cười buồn:
“Nhìn xem, anh thực sự không tốt như em mong đợi, không tới mấy năm nữa, mẹ anh ra t.ù, đến lúc đó, bà ta sẽ như con bọ h.út m.áu, dây dưa không dứt mà đòi tiền anh.”
“Anh cũng có nghĩa vụ phải phụng dưỡng bố anh, trừ khi ông ấy mất đi, nếu không anh không thể thoát khỏi đó.”
Anh chăm chú nhìn tôi, nghiêm túc:
“Anh muốn chăm sóc em. Anh đã có ý nghĩ này từ ngày anh học đại học.”
“Gặp em ở quán cà phê lần đó,” khóe miệng anh chậm rãi cong lên, “Điều mà anh nghĩ trong lòng là: Em gần như giống với tưởng tượng của anh.”
Anh nắm lấy tay tôi nhẹ nhàng đặt trên mặt mình, hơi lạnh của anh truyền cho tôi.
“Có thể anh đối với em có sự áy náy có bù đắp, nhưng anh chắc chắn, tình yêu của anh đối với em càng lớn hơn.”
Anh ấy nhìn tôi một lúc rồi chậm rãi nói: “Anh xin lỗi, lần đầu tiên anh nói yêu em lại trong hoàn cảnh như này.”
“Tống Tiểu Mễ, anh yêu em.”
“Bây giờ, đến em lựa chọn.”
“Gia đình của anh rất tệ, anh còn là người lớn hơn em nhiều tuổi. Em trẻ trung, xinh đẹp lại có tiền, anh không phải là lựa chọn tốt nhất của em.”
Yết hầu anh chuyển động lên xuống, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn
“Như vậy, em còn chọn anh làm bạn trai em không?”
Tôi đưa tay ra ôm lấy anh, nước mắt rơi trên vai anh:
“Đương nhiên, đương nhiên là anh., cả đời này em muốn chia tay anh 999 lần nhưng anh tuyệt đối không được đồng ý với em.”
“Được, anh tuyệt đối sẽ không đồng ý.”
(HOÀN CHÍNH VĂN)