Chương 2

Nhạc Vũ Phủ
Cập nhật:
Trong cuốn sách này, lần đầu tiên tôi muốn làm chuyện này chuyện kia với Ôn Chước chính là vừa nãy. Lúc Ôn Chước đang tắm thì ống nước bị hỏng, tôi cố tình xông vào, định làm chuyện đã rồi. Kết quả cơm chưa kịp ăn, lại thành ra ngồi tù. Bước đầu tiên để thay đổi số phận: Vứt bỏ tâm lý ham mê sắc đẹp. Tôi lùi về khoảng cách an toàn, cười giả vờ thoải mái: "Em lau khô người rồi ra đi, đừng để bị cảm." Lông mi Ôn Chước khẽ run, vài giây sau mới chậm rãi lên tiếng: "Anh đang đùa à…" Cậu ấy hoàn toàn không nhận ra mình lúc này hấp dẫn đến mức nào. Tôi nuốt nước bọt, đáp qua loa rồi định rời đi thật nhanh. Phải tranh thủ về phòng trước khi Cố Vân Tư quay lại. Tôi xách cờ lê lên chuẩn bị đi thì Ôn Chước không nói gì, chỉ dịch người hai bước, chắc là muốn đợi tôi đi rồi đóng cửa. Nhưng sàn nhà tắm quá trơn, cậu ấy kêu lên một tiếng, ngã thẳng vào lòng tôi. Tôi vội vàng đưa tay ôm lấy eo cậu ấy để tránh ngã. Ôn Chước theo phản xạ bám vào vai tôi, đôi môi mềm chạm nhẹ vào vành tai tôi. Hơi thở cậu ấy hỗn lo/ạn, phả lên cổ tôi. Mẹ ơi, c/ứu con với! Ch*t ti/ệt, quên mất là tôi đâu có mẹ. Có ai c/ứu tôi không!!! Cơ thể tôi cứng đờ, đầu óc trống rỗng. Ôn Chước miễn cưỡng đứng vững, đặt tay lên vai tôi, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh, Trì Tự ca." Cậu ấy dán sát vào tôi, tôi có thể thấy rõ đầu lưỡi nhỏ hồng hồng hơi cuộn lên khi nói chuyện. Chỉ cần tôi hơi nghiêng người một chút là có thể hôn cậu ấy ngay. Quá… quá kí/ch th/ích rồi. Cổ họng tôi khô khốc, yết hầu khẽ chuyển động, như bị mê hoặc mà không nhịn được nghiêng người tới gần. "Trì ca ~ Em về… Các người đang làm gì đấy!!!" Một tiếng gầm gi/ận dữ vang lên từ phía sau. Trong đầu tôi lập tức hiện lên cảnh tượng mình ngồi sau song sắt, nước mắt lưng tròng. Tay tôi còn nhanh hơn cả đầu óc, lập tức đẩy mạnh Ôn Chước ra. Tôi liên tục xua tay với Cố Vân Tư, người đang gi/ận đến dựng tóc gáy: "Nghe anh giải thích đã!" Cố Vân Tư bịt tai lại: "Em không nghe!" Quá đáng thật, định đ/á/nh tôi luôn à? Được thôi.