Nếu lời bà nội nói trước đây là thật, rằng hồi nhỏ tôi thực sự mắc bệ/nh nan y thì trong nhà ắt phải có báo cáo y tế của tôi.
Tôi lục lọi khắp phòng, cuối cùng phát hiện mười mấy tờ giấy bệ/nh án kẹp trong cuốn sách cũ. Bàn tay nắm ch/ặt tờ giấy r/un r/ẩy không ngừng.
Hóa ra từ bé tôi đã mắc bệ/nh bạch cầu bẩm sinh. Đáng lý ra, tôi đã phải ch*t từ lâu.
Vậy mà giờ đây tôi vẫn khỏe mạnh sống đến tận bây giờ. Có thứ gì đó... đã thay đổi số mệnh đoản thọ của tôi!
Là pho tượng thần. Chính cái tượng thần q/uỷ dị kia.
Tôi run lẩy bẩy toàn thân. Chưa từng nghe nữa chuyện cầu khấn thần linh có thể khiến người sắp ch*t sống lại từ cõi âm.
Bà nội thỉnh tượng thần về, pho tượng đã đảo nghịch vận mệnh tôi. Vậy nhất định phải trả giá thứ gì.
Nó sẽ không vô cớ giúp ta. Đó không phải thứ gì thiện lương.
Đúng lúc ấy, cánh cửa phía sau khẽ mở. Bà nội cầm d/ao đứng nhìn tôi với khuôn mặt âm trầm.