Chương 2

Tri Ân Nghi
Cập nhật:
Từ lần đầu nhìn thấy Thẩm Tự, tôi đã thích anh ấy ngay. Trước đây tôi luôn nghĩ mấy gã đần độn nói "yêu từ ánh nhìn đầu tiên" toàn là xàm xí, chẳng qua là thấy ng/ực to mông đẹp rồi bị hấp dẫn bởi d/ục v/ọng mà thôi. Nhưng khi thấy Thẩm Tự đứng giữa ánh nắng ngập tràn, trái tim tôi thật sự đ/ập rộn ràng suốt cả ngần ấy năm. Tròn 27 năm xuân xanh, đây là lần đầu tiên tôi biết thế nào là "trái tim tơ non lo/ạn nhịp". Đúng thế, một năm nay tôi tìm mọi cách bắt chuyện với Thẩm Tự. Đúng là con mồi này khó nhằn, mất nửa năm tôi mới xin được WeChat, giờ vẫn loanh quanh ở mức rủ đi ăn. Đừng nói đến chuyện lên giường, ngay cả nắm tay còn chưa với tới. Tôi bực bội nhai nát cục kẹo trong miệng, quẳng mình xuống giường. Gần trưa hôm sau, tôi đích thân tới quán ăn Quảng Ký. "Uả, cơn gió nào đưa Giang Thiếu gia tới đây vậy? Vẫn phòng VIP như mọi khi ạ?" Ông chủ cười tươi ra mặt. Tôi vẫy tay: "Khỏi. Cho một phần cháo hải sản đắt nhất với canh cá. Gói kỹ bằng túi giữ nhiệt, tôi mang đi." "Gói về ạ?" Ông chủ gãi gãi đầu ngượng ngùng: "Thiếu gia cứ gọi điện là bọn tôi đưa tận nơi ngay, cần gì phải mệt công tới đây." Tôi giả vờ thở dài, úp mu bàn tay phải vào lòng bàn tay trái: "Không biết sao, cục cưng nhà tôi khó tính lắm. Không phải cơm tôi tự tay đưa là không chịu ăn. Hôm qua còn hờn dỗi đem đồ tôi gọi cho người khác nữa. Chịu thôi, đành phải chiều chứ biết sao." "Thì ra là cho vợ tương lai!" Ông chủ vỗ đùi cái bệt, "Đợi tí, tôi bảo bếp làm nhanh nhất cho!" Nửa tiếng sau, tôi tay cầm túi đồ ăn huýt sáo lên lầu tìm bảo bối của mình. Nhưng chưa kịp thấy người, đám đông hỗn lo/ạn đã chặn lối. "Xin lỗi cho qua một chút." Chen đám người đó, một gã đàn ông trung niên đang chĩa d/ao vào cô y tá. Thẩm Tự đứng chắn trước nhân viên y tế, giọng trầm ra hiệu hắn bình tĩnh. Chà, bây giờ còn có kẻ đến bệ/nh viện phá rối à? Để bảo bối của tôi gặp nguy hiểm ư? Không đời nào. Lặng lẽ tách đám đông, tôi xông thẳng tới gi/ật con d/ao khỏi tay hắn. Kéo cô gái ra sau, chân đạp mạnh vào kẻ tấn công. Trong tiếng hò hét, hắn bị hất văng về phía đội an ninh đang chực sẵn. Chuẩn từng milimet. "Giang Kỳ!" Nghe có người gọi đích danh, tôi gi/ật nảy. Thẩm Tự sải dài bước tới nắm gọn cánh tay tôi, nơi lưỡi d/ao vừa sượt ngang qua đang rỉ m/áu. "Cậu không sợ ch*t à! Không có n/ão sao, không biết nguy hiểm à?" Haha, bé thỏ trắng của tôi nổi gi/ận rồi... vì lo cho tôi. Hóa ra, tôi cũng có cửa đấy. Tôi khẽ cong mi, bĩu môi thả giọng ủy khuất: "Anh m/ắng em. Em xả thân c/ứu người bị thương thế này mà anh còn m/ắng." Mức độ giả nai cứ phải gọi là ối dồi ôi. Thẩm Tự cau mày ném ra lời sắc nhọn: "Tôi đâu dám m/ắng cậu, giỏi giang thế cơ mà." Hắn buông tay quay đi, tôi đứng nguyên tại chỗ lặng lẽ đếm từng giây. Quả nhiên, đi được vài bước, hắn quay lại, mặt lạnh như băng không nói lời nào dắt tôi vào phòng xử lý vết thương.