Chương 5

Tri Ân Nghi
Cập nhật:
Sau khi xử lý nốt đống việc lặt vặt ở công ty, tôi vắt chân chữ ngũ trên sofa tay lướt máy tính bảng tìm ki/ếm: "Mười món quà mà bác sĩ yêu thích nhất". Phải làm gì đó để c/ứu vãn cái hình tượng đang chông chênh của mình thôi. Hoa thì không được, Thẩm Tự đâu phải con gái, bình thường quá. Đồ hiệu đắt tiền cũng chẳng xong, người này coi tiền bạc như cỏ rác, còn tưởng mình khoe mẽ. Hay bằng khen ư? Đi theo đuổi trai mà tặng "bảng vàng ghi danh" thì có khác gì thằng đần. Bút máy? Hmm... cái này được đấy, có chút tri thức. Cần đặt làm mẫu riêng kín đáo mà sang trọng. Đang mải mơ màng thì sét đ/á/nh rền trời. Thời tiết như lên cơn tiền mãn kinh, sáng nắng chang chang chiều đã mưa như trút nước. Chợt linh cảm của tôi lóe lên, Thẩm Tự chắc chắn quên mang ô! Tôi bật dậy như lò xo, lục trong phòng ngủ đống quần áo nhăn như chó cào tìm ra chiếc áo choàng dài đen, tất tả chộp cây dù xông ra ngoài. Vừa tới bệ/nh viện đúng lúc tan ca. Chưa đầy mười phút sau, bóng dáng quen thuộc đã hiện ra. "Này... bác sĩ Thẩm..." Câu chào chưa dứt, Thẩm Tự đã gọn ghẽ rút ra chiếc dù trong túi xách lách tách mở ra. Cánh tay tôi vẫy nửa chừng đơ cứng giữa không trung. "...Thật trùng hợp, bác sĩ Thẩm cũng mang dù nhỉ..." Hắn gật đầu: "Dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa." Tôi ch*t lặng. Công cốc rồi! Thẩm Tự liếc mắt quét từ đầu tới chân tôi, hơi nhíu mày: "Giờ này cậu còn tới làm gì? Khó chịu ở đâu à?" Tôi buông tiếng thở dài n/ão nề: "Em đi đón chú thỏ trắng về nhà, sợ nó dính mưa. Hóa ra nó tự lực cánh sinh, chẳng cần giúp đỡ chút nào." Gương mặt hắn hiện lên vẻ xem thường kẻ ngốc này, mấy lần muốn nói rồi lại thôi. Tôi liếc nhìn xung quanh, cần dù tiếp cận người mẹ đang che cho em bé trú mưa, nghiêng người tặng dù với vẻ phong độ, nhận trọn lời cảm ơn rồi trở lại phía Thẩm Tự đang đứng hai tay nhét túi. "Bác sĩ Thẩm, em không có dù, đưa em về được không?" Mặc cho vẻ mặt "mắc ói" của anh đang biểu cảm cực hoàn hảo, tôi vẫn điềm nhiên chờ đợi. Rốt cuộc chiếc dù nghiêng nhẹ che qua người tôi. Anh hờ hững bảo: "Đi thôi." "Khoan đã." Tôi giữ anh lại trước khi anh bước đi. Anh ấy ngơ ngác quay sang, tôi vội cởi đại áo choàng tròng lên người anh, khóa ch/ặt không cho phép anh từ chối, gi/ật luôn cây dù. "Thời tiết thay đổi, mưa phùn dễ cảm lắm, anh có biết bảo vệ bản thân không?" Thẩm Tự đứng hình, đôi môi mỏng hững hờ hé mở. Tôi khoác vai anh, ôm nửa người anh kéo vào màn mưa mộng mơ này.