Tối hôm sau, tôi lần thứ hai mươi liếc nhìn đồng hồ, rồi lại mở khung chat với Tiểu Hạ lần thứ ba mươi.
Trên đó vẫn dán nguyên dòng tin nhắn tôi gửi năm phút trước: "Xong chưa? Đâu rồi?"
Con bé hư đốn này, nửa ngày rồi chẳng thèm hồi âm. Chẳng lẻ say sưa quên mất anh trai này rồi?
Chà, tốt nhất mình nên qua đó đợi cho chắc.
Không trông cậy được vào Tiểu Hạ, tôi lập tức cầm chìa khóa xe định chạy ra ngoài. Vừa xỏ giày xong thì chuông điện thoại vang lên.
"Xắp xong rồi, bác sĩ Thẩm cũng sắp đổ rồi, đến ngay đi."
Khóe miệng tôi nhếch lên, ngón tay gõ lia lịa: "Mày rót thêm vài chén nữa vào, cố cho ảnh say tám phần là đẹp."
Vừa huýt sáo vừa phóng xe như đi/ên tới chỗ hẹn, xuống xe còn cố tình xịt hai phát nước hoa điệu đà, rồi hùng dũng bước vào sảnh nhà hàng.
"Ôi kìa, hôm nay mọi người tụ tập ở đây à?"
Tôi giả vờ ngạc nhiên bảy phần chào cả bàn. Ra vào khoa của Thẩm Tự nhiều lần, giờ tôi đã thân với hết với mọi người rồi.
Cả bàn đã ngả nghiêng vì rư/ợu, Tiểu Hạ cũng ngửa cổ ngủ gục trên ghế. Mấy đứa còn tỉnh nhoáng tay chào tôi một cách khệnh khạng.
Trong góc phòng, tôi phát hiện Thẩm Tự đang gục mặt xuống bàn. Anh kê cằm lên khuỷu tay, đôi mắt lờ đờ đẫm hơi men đang nhìn tôi qua lớp thủy tinh mỏng.
Khoảnh khắc ấy, cả thế giới như đột nhiên im lặng. Ngoài anh ra, trời đất đều phai màu.
Thẩm Tự s/ay rư/ợu đúng là sát thủ với tôi.
Tôi gọi nhân viên tính tiền, dặn ai nếu thấy chưa đủ thì gọi đồ ăn thêm, cứ ký vào hóa đơn của tôi. Giữa tràng pháo tay "Giang thiếu gia oai phong" rôm rả, tôi đỡ Thẩm Tự ra xe.
Thẩm Tự lúc say lại ngoan ngoãn đến lạ thường. Làm gì anh cũng chỉ ngơ ngác nhìn, chẳng hề chống cự.
Đỡ anh vào ghế phụ, cài dây an toàn, tôi tha hồ mà sờ đôi bàn tay nhỏ xinh của anh. Không nhịn được, tôi còn búng nhẹ vào má anh rồi liếm môi cười khà khà.